Chương 6: Hầm Mộ Tối - Nơi Tái Sinh và Đau Thương
Màn đêm phủ dày đặc, nhấn chìm thành phố hoang tàn vào một sắc màu u ám lạnh lẽo. Những ánh đèn đường hầu như đã tắt, chỉ còn lại tiếng gió rít qua các khe tường đổ nát cùng những tiếng rên rỉ khàn khàn từ đám tang thi lang thang.
Lục Dạ và Thẩm Hàn di chuyển vội vã qua các con hẻm tối tăm, thân thể rướm máu nhưng ý chí vẫn kiên định. Họ cần một nơi trú chân an toàn hơn, một nơi có thể gọi là “nhà” – dù chỉ tạm thời.
“Chúng ta đến đâu bây giờ?” Thẩm Hàn hỏi, giọng vừa mệt mỏi vừa lo lắng.
Lục Dạ liếc nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa nỗi đau và quyết tâm không ngừng. “Một hầm trú ẩn cũ. Ở dưới lòng đất, xa khỏi ánh sáng và tiếng rít tang thi. Tôi từng đến đó trước khi chết trong kiếp trước.”
Thẩm Hàn cứng người. “Anh… đã từng chết?”
Lục Dạ gật đầu. “Chết một lần, rồi được cho cơ hội quay về. Tôi không thể làm sai lần nữa.”
Họ bước vào tòa nhà bỏ hoang, bầu không khí ẩm thấp ngấm vào từng hơi thở. Tầng hầm lạnh buốt như thi thể ngàn năm không quỳ gối. Cánh cửa sắt rỉ sét được Lục Dạ mở ra, hé lộ một lối đi tối om, chỉ có tiếng bước chân vang vọng.
Khi họ bước vào hầm trú ẩn, cảm giác như rơi vào một thế giới khác, cách biệt hoàn toàn với sự hỗn loạn bên ngoài.
“Ở đây,” Lục Dạ bật công tắc cũ, ánh đèn lập lòe nhấp nháy. “Chúng ta có nước sạch, có thức ăn dự trữ. Tạm thời đủ để sống.”
Thẩm Hàn thở phào nhẹ nhõm. “Ít nhất là một nơi không có tang thi.”
Nhưng không khí yên bình ấy chỉ kéo dài trong giây lát.
Một tiếng động lạ vang lên từ cuối hầm, làm cả hai giật mình.
“Có ai đó?” Thẩm Hàn rút con dao nhỏ trong túi ra, từng bước tiến về phía phát ra tiếng động.
Lục Dạ đi theo, tay vẫn cầm súng, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Bóng người mờ nhạt hiện ra – một cô gái trẻ, người lấm lem bùn đất, mắt mở to đầy kinh hãi.
“Em… em xin giúp đỡ,” cô nói bằng giọng run run, “Bọn tang thi theo sau em…”
Lục Dạ nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm trọng. “Đem cô ấy vào trong. Cẩn thận.”
Họ dẫn cô gái vào sâu hơn trong hầm trú ẩn, đóng cửa lại phía sau.
Thẩm Hàn lau mồ hôi, nhìn cô gái.
“Cô tên gì?”
“Linh.”
Cô gái ngồi bệt xuống đất, run rẩy. Lục Dạ lấy ra ít thuốc băng sơ cứu, giúp cô xử lý vết thương nhẹ trên tay.
“Anh ấy đâu?” Thẩm Hàn hỏi.
“Bạn em bị thương nặng, không chạy kịp. Em buộc phải bỏ lại…”
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Thẩm Hàn cảm thấy ngực mình nghẹn lại, ánh mắt đờ đẫn.
“Thế giới này tàn nhẫn quá…” cậu thì thầm.
Lục Dạ đặt tay lên vai cậu, giọng dịu dàng: “Nhưng chúng ta vẫn còn nhau. Và tôi sẽ không để điều đó xảy ra thêm lần nữa.”
Nhưng tiếng động bước chân vang lên. Cánh cửa hầm bị đẩy mạnh, một nhóm tang thi lao vào, hung hãn hơn bao giờ hết.
Lục Dạ và Thẩm Hàn lập tức trở lại trạng thái chiến đấu. Họ phối hợp như một cặp bài trùng, dù mệt mỏi nhưng kỹ năng không hề mai một.
Sau một trận chiến dữ dội, nhóm tang thi bị tiêu diệt. Tuy nhiên, một điều ghê rợn được phát hiện – trong đám tang thi đó có một con có dấu hiệu đột biến rõ ràng.
Lục Dạ trầm ngâm. “Chúng đang tiến hóa. Nhanh hơn tôi tưởng.”
Thẩm Hàn nhìn hắn, ánh mắt chan chứa lo lắng.
“Chúng ta phải làm gì để sống sót?”
Lục Dạ cúi đầu, bàn tay run run chạm lên mặt bàn lạnh ngắt.
“Chỉ còn một cách… phải tìm được phòng thí nghiệm còn hoạt động. Có thể có thuốc, có thể có câu trả lời…”
Bầu không khí trong hầm như nặng thêm vì hi vọng mong manh.
Nhưng ngay lúc đó, tiếng kêu đau đớn phát ra từ phía Linh.
Cô gái nằm vật xuống, tay ôm chặt bụng. Máu bắt đầu thấm qua kẽ ngón tay.
“Không… không thể nào…” Lục Dạ bàng hoàng.
Họ vừa cứu cô, nhưng có lẽ… không kịp.
Thẩm Hàn chạy đến, nhìn cô gái với ánh mắt hoảng loạn.
“Chúng ta phải làm gì?”
Lục Dạ cúi người, giọng khẩn thiết. “Cố gắng giữ cô ấy tỉnh táo. Chúng ta sẽ không để cô ta trở thành một trong số họ.”
Linh khẽ mỉm cười yếu ớt: “Cảm ơn… cảm ơn anh…”
Bầu không khí căng thẳng như sợi dây treo trước vực thẳm.
Lục Dạ và Thẩm Hàn – hai con người tưởng chừng chỉ còn lại sự mất mát – giờ đây lại nắm lấy nhau để đối mặt với bóng tối bao la.
Họ hiểu, cuộc sống không chỉ là sinh tồn. Mà còn là để giữ lấy tình người, sự hy vọng, dù nhỏ bé.
Và đây, giữa đống tro tàn của thế giới cũ, họ sẽ tìm cách sống lại.