Vốn dĩ sau khi nghe những lời của Vân Sương, bước chân của đám đông định rời đi đã khựng lại, giờ lại không khỏi cau mày khi nghe câu nói kia.
Quả là công nói công có lý, bà nói bà có lý, khiến bọn họ không biết nên tin ai mới phải.
Thế nhưng, bất kể ai đúng ai sai, có một điều là chắc chắn — nếu cái thứ gọi là quả đan bì này thật sự bẩn thỉu như vậy, thì dù có ngon đến đâu, họ cũng không dám ăn!
“Ồ?”
Vân Sương sắc mặt vẫn không đổi, chỉ khẽ nhếch khóe môi lạnh lùng, “Vị công tử này quả là rất hiểu về ruồi nhặng, chỉ liếc một cái đã biết con ruồi này mới chết không lâu.
Chúng ta là người bình thường, quả thật không có bản lĩnh để phán đoán được một con ruồi chết đã bao lâu!”
Nam nhân kia bỗng nhiên cứng đờ, biết mình lỡ lời, vội vàng lấp liếm: “Ta… ta cũng chỉ đoán thôi! Ta thấy cánh con ruồi này vẫn còn tươi, sờ vào còn hơi ẩm, hẳn là mới chết không bao lâu…”
Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên khó coi, có mấy nữ tử nhạy cảm còn khẽ nôn khan một tiếng.
Nam nhân này lại còn quan sát kỹ như vậy!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play