Vân Chu bị khen đến mức hơi ngượng, cậu nhìn gương mặt rạng rỡ của mẹ, không hề miễn cưỡng. Hiện tại mẹ đã có cuộc sống riêng, cậu thật sự vui khi bà có thể làm những điều mình muốn, và cậu sẽ luôn ủng hộ bà như thế.
Trước khi rời đi, cậu vào từ đường thắp cho cha mấy nén hương, đơn giản kể qua tình hình của mình, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về bức họa của Phong Đô Đại Đế.
Trong tranh, người đàn ông có dáng người hiên ngang, mặc một bộ trường bào viền tơ vàng trên nền huyền sắc, mái tóc dài đen nhánh như mực được búi cao bằng ngọc quan, mặt mày như vẽ, sống mũi cao thẳng, dung mạo tuấn mỹ đến mức không giống người thật.
Thiếu niên chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi ánh mắt, hàng mi dài khẽ run, sắc mặt hơi ửng hồng. Đầu ngón tay cậu siết chặt ngọc bội treo trước ngực, do dự rất lâu mới khẽ nói:
“... Bắc Tịch, anh có ở đó không?”
Không khí trong phòng bỗng lạnh đi vài độ, rồi ngay trong chớp mắt, một người đàn ông cao lớn, tuấn dật từ trong tranh bước ra, xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Còn chưa để Vân Chu kịp nghĩ xem nên nói gì, đối phương đã mở miệng trước:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play