Hai ngày sau, cậu mua đủ tư liệu mang tới, chất đầy một chiếc rương lớn, Vân Chu dọn cũng thấy hơi vất vả.
Từ đó về sau, thiếu niên mỗi ngày như học sinh cấp ba, đeo ba lô nặng trĩu toàn sách vở, ban ngày đến Trân Bảo Các, tối về nhà xem tài liệu, ngày nào cũng học đến khuya.
Cậu vừa như kẻ đói khát tri thức mà tìm hiểu về đồ cổ, vừa quan sát đồ sứ ở Trân Bảo Các, có gì không rõ liền hỏi Đỗ lão gia tử và Ngô chưởng quầy, cứ thế trôi qua hơn nửa tháng.
Có sự chỉ dạy của Đỗ lão gia tử quả nhiên khác hẳn, so với tự mình mò mẫm thì tiến bộ nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa bút ký của Phùng lão tiên sinh ghi chép vô cùng tỉ mỉ, Vân Chu cảm thấy trong thời gian ngắn nhãn lực của mình đã tiến bộ rõ rệt.
Nhưng điều này cũng giống như học sinh nền tảng yếu nỗ lực để đạt 60 điểm — xuất phát điểm thấp thì rất dễ đạt mức cơ bản, nhưng nếu muốn tinh thông, đạt 80 hay 90 điểm trở lên thì lại vô cùng khó.
Hai tuần sau, Ngô chưởng quầy thấy cậu đã gần như xem hết đồ sứ trong tiệm, bèn cố ý thử một phen:
— Tiểu Chu, thế nào, nhìn lâu vậy rồi, có tìm được món đồ sứ quan diêu thời Thanh không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT