Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương để củng cố hoàng quyền đã lập ra chế độ phân phong phiên vương, khiến đời sau các phiên vương thường gửi thư qua lại, kết giao với Phật đạo, lấy đàn và thư làm bạn. Họ không chỉ nghiên cứu khúc đàn, mà còn đặt ra nhiều điệu mới, góp phần to lớn cho sự phát triển của âm nhạc cổ cầm.
Về sau, đời Minh tông thất có bốn vị phiên vương nổi tiếng là “Ninh Vương, Hành Vương, Ích Vương, Lộ Vương”, được xưng là “Tứ đại danh gia”, đàn do họ chế tác được gọi là “Tứ vương cầm”, trong đó “Hoàng Nam đạo nhân” chính là danh hiệu của Ích Vương.
“Tứ vương cầm chi nhất, tác phẩm của đời Minh tông thất.” Hồng Hải liếc nhìn lão thái thái đang ngồi ngay ngắn, hạ giọng nói: “Tôi xỉu, tổ tiên của bà ấy đúng là không tầm thường đâu, cây đàn này ít nhất cũng phải đáng giá thế này.”
Hắn giơ ba ngón tay về phía hai người, ra hiệu ít nhất là 3 triệu.
Vân Chu vốn không hiểu nhiều về đàn cổ, đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe đến khái niệm này, vừa kinh ngạc vừa cảm thán, lại một lần nữa làm phong phú thêm vốn hiểu biết của mình.
“Vậy cây đàn này… vẫn có thể chơi được không?” Tiết Nhất Phàm khẽ hỏi.
“Chắc là… vẫn được.” Giọng Hồng Hải có chút không chắc chắn. Hắn tuy am hiểu đồ cổ, nhưng lại mù tịt về âm luật. Tuy nhiên, nhìn vào tình trạng bảo tồn hoàn chỉnh của cây đàn, hẳn là vẫn có thể chơi được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT