So với việc sửa chữa tại xưởng gốc, số tiền mua đồ hộp cho mèo mà Tống Liên Tinh đòi quả thực rất ít, nhưng giao tiền cho một kẻ ốm yếu như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không yên tâm.

Người phụ trách công trường đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn phải chịu thua trước giá cả. Với vẻ mặt như sắp chết đến nơi, gã đưa chiếc quang não của mình qua.

“Cậu sửa đi.”

Tống Liên Tinh nhận lấy quang não, chỉ vài thao tác là đã tháo rời hoàn toàn. Chiếc quang não không lớn, chỉ xấp xỉ một chiếc đồng hồ, nhưng cấu tạo bên trong lại vô cùng phức tạp. Từng bộ phận được tháo ra, vậy mà lại trải kín cả một mặt bàn.

Động tác trông có vẻ quen thuộc nhỉ. Người phụ trách công trường hơi thả lỏng một chút, thấy Tống Liên Tinh mở quang não của chính mình, chăm chú đọc gì đó, bèn tò mò ghé sát lại, cố gắng tìm hiểu tiến độ của cậu.

Chiếc quang não cũ kỹ như vậy không có cài đặt riêng tư, nên người phụ trách công trường dễ dàng nhìn thấy nội dung trên màn hình. Tống Liên Tinh đang mở diễn đàn giao lưu lớn nhất Liên Bang dành cho dân mê máy móc, EatHub. Trên đó có cả phần giải đáp thắc mắc lẫn các kỹ thuật mã nguồn mở.

Mà Tống Liên Tinh đang đọc chính là – "Hướng dẫn sửa chữa quang não cho người ngốc (bản có hình minh họa)".

Còn là chương 1, "Nhận biết quang não".

Người phụ trách công trường: “?”

Gã nhìn nhìn hướng dẫn sửa chữa trên màn hình, lại nhìn đống linh kiện rời rạc trên bàn đến mức mẹ đẻ cũng không nhận ra, hít sâu vài hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được, gầm lên với Tống Liên Tinh: “Cậu rốt cuộc có biết sửa quang não không hả!”

Bị tháo tung ra như vậy, đừng nói là sửa được, lắp lại còn chẳng xong. Đến lúc đó phí sửa chữa tại xưởng có khi tăng gấp mười lần cũng chưa hết.

"Biết một chút, chắc là đủ dùng." Tống Liên Tinh nói.

Tống Liên Tinh có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, bình thường luôn có vẻ buồn ngủ, mở không lớn lắm. Nhưng khi cậu nghiêm túc nhìn vào thứ gì đó, lại trở nên vô cùng quyến rũ.

Ngay cả khi nhìn vào quang não, cũng chuyên chú hơn người khác một phần. Cứ như thể cậu không phải đang xem hướng dẫn cho người ngốc, mà là một bài luận học thuật cao siêu khó hiểu, thậm chí còn thành thạo, nắm chắc trong lòng bàn tay.

...Mình nhất định là bị công việc ép điên rồi mới nghĩ như vậy, người phụ trách công trường lòng như tro tàn.

Gã bắt đầu căm ghét bản thân mình mười phút trước, tại sao lại ham của rẻ, tại sao lại dễ dàng tin một kẻ không hộ khẩu. Thà trực tiếp mang đi xưởng sửa còn hơn!

Còn cái gọi là "biết một chút" của Tống Liên Tinh, đã bị gã tự động dịch thành "hoàn toàn không biết, cố gắng vớt vát chút mặt mũi".

Chính vào lúc tuyệt vọng này, một âm thanh khởi động quang não quen thuộc kéo suy nghĩ của người phụ trách công trường trở lại.

Gã trừng lớn mắt, đống linh kiện bày la liệt trên bàn đã biến mất, chỉ còn chiếc quang não của gã được đặt ở giữa bàn, màn hình sáng lên ánh sáng trắng dịu.

"Sửa xong rồi, anh xem còn vấn đề gì không." Tống Liên Tinh khẽ cười nói.

Người phụ trách công trường vội vàng chộp lấy quang não, cẩn thận xem xét. Nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì, nếu không phải chính mắt gã vừa nhìn thấy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được chiếc quang não của mình đã bị tháo tung từ trong ra ngoài.

Chỉ như vậy thật sự ổn sao? Không phải là lắp ráp linh kiện lung tung, gắn bừa trở lại đấy chứ?

Người phụ trách công trường bán tín bán nghi chạm vào quang não. Xác thực tròng mắt thành công, màn hình bật lên.

Đập vào mắt chính là những tập tin gã chưa kịp đồng bộ, còn có dữ liệu xử lý dở dang, chưa kịp lưu.

Vậy mà ngay cả cái này cũng khôi phục được! Người phụ trách công trường mừng khôn xiết, nhất thời không còn tâm trí lo nghĩ chuyện khác, vội vàng xử lý công việc dang dở. Trong suốt quá trình đó, quang não vận hành cực kỳ trơn tru, không còn tình trạng giật lag như trước. Tốc độ nhanh đến mức nói là mẫu quang não mới nhất vừa ra mắt cũng có người tin.

Đây thực sự chỉ là sửa chữa, không phải nâng cấp sao?

Người phụ trách công trường nghĩ thầm, quay đầu tìm Tống Liên Tinh.

Màn hình quang não trước mặt chàng thanh niên vẫn đang nhấp nháy, nhưng cậu không hề nhìn, mà đang cúi người, dùng một cọng lông vũ trêu đùa con mèo trên chiếc xe bốn bánh. Động tác của cậu trông nhẹ nhàng, nhưng chiếc lông vũ kia lần nào cũng lướt qua móng vuốt của con mèo mà không hề bị bắt lấy một lần.

Ngược lại là con mèo Maine kia, tuy chưa trưởng thành nhưng vóc dáng lại lớn hơn những con mèo khác không ít, nằm trên chiếc xe đẩy nhỏ trông có vẻ gò bó, nhiều lần suýt chút nữa thì mèo ngửa xe lật.

Xem ra vẫn phải tìm một chỗ rộng rãi hơn để nuôi mèo. Tống Liên Tinh xoa xoa cái đầu xù lông của mèo con, khẽ cười nói: “Quang não của anh không có vấn đề gì chứ?”

"Đâu chỉ không có vấn đề!" Người phụ trách công trường kích động nói, càng nghĩ đến tốc độ vận hành của quang não lúc nãy, gã càng cảm thấy mình hời to, chỉ thiếu điều viết một bài văn nhỏ để bày tỏ niềm vui sướng của mình. Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Tống Liên Tinh đã chìa tay.

“Chuyển tiền.”

Cậu nghèo rớt mồng tơi, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì dấu hiệu sinh tồn. Thứ dung dịch dinh dưỡng đó có mùi nhựa cháy, vị giác của cậu đã bị đầu độc quá lâu, trở nên chai sạn. Nhưng mèo con thì có lỗi gì đâu, thật sự không thể cùng cậu chịu đựng thứ dung dịch dinh dưỡng đó được.

Người phụ trách công trường: “...”

Gã vội vàng trả tiền sửa chữa, không nhịn được hỏi: “Cậu rốt cuộc đã sửa như thế nào vậy?”

Có thể sửa chữa đơn giản mà lại đạt được hiệu quả như vậy, thật sự quá bất ngờ.

Kỷ Tiểu Du càng tò mò hơn. Lẽ nào người anh em "cá mặn" này của mình thật sự có sở trường đặc biệt về phương diện này? Bọn họ cuối cùng cũng có thể lật mình được sao!

Tống Liên Tinh ngáp một cái, ngón tay chạm nhẹ hai lần lên quang não, màn hình lại một lần nữa mở ra. "Hướng dẫn sửa chữa quang não cho người ngốc" hiện lên.

Người phụ trách công trường: “...”

Kỷ Tiểu Du: “...”

Nghe có vẻ rất vô lý, nhưng đặt vào người này lại trở nên hợp lý đến lạ, Kỷ Tiểu Du nghĩ. Tống Liên Tinh chính là người dù biết được chân tướng thế giới từ miệng mình cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, dường như cậu ta chẳng hề quan tâm thế giới ra sao, chỉ muốn một mình yên tâm "nằm thẳng".

Xem ra, lợi hại chính là cuốn hướng dẫn cho người ngốc kia, ngay cả một người qua đường bình thường cũng có thể thực hành được.

Cậu ta để ý thấy ở góc màn hình có vài dòng bình luận đơn giản, viết mấy chữ như "sửa lỗi chính tả", tiếc là nội dung cụ thể không hiểu lắm.

Nguyên tác của thế giới này chỉ là một cuốn sảng văn ngựa giống rẻ tiền, thế giới quan thì nát bét. Nhưng những chỗ nó không miêu tả kỹ lưỡng, ví dụ như nguyên lý hoạt động của máy móc, lại thực sự rất hợp lý, hợp lý đến mức một sinh viên nghệ thuật như cậu ta nhìn vào là thấy đau đầu.

Thôi, đây không phải là trọng điểm.

Kỷ Tiểu Du nhân cơ hội nhắc người phụ trách công trường về chuyện chính: “Ngài xem, chuyện giấy chứng nhận công việc đó...?”

Tống Liên Tinh cũng nở một nụ cười chân thành. Không phải vào đồn cảnh sát, tiếp tục nuôi mèo con, đối với cậu rất quan trọng.

Người phụ trách công trường nhìn hai người họ, cuối cùng hít sâu một hơi, mở kênh liên lạc: “Ông chủ, tôi tìm được cho ngài một ứng cử viên sửa chữa tiềm năng rồi.”

Trên màn hình quang não, hiện ra một người đàn ông tóc nhuộm màu xanh rêu. Gã có một gương mặt nam chính chuẩn kiểu đẽo gọt, nhưng lại bị vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, độc ác kéo tụt nhan sắc.

Tống Liên Tinh có chút ấn tượng với gương mặt này. Vậy ra, tên lông xanh này chính là "nam chính tiểu thuyết" mà Kỷ Tiểu Du nói, là trung tâm của thế giới?

Nghe có vẻ rất hoang đường.

Nhưng so với việc cậu chết cháy trong vụ nổ rồi lại sống lại ở một hành tinh lân cận, thì việc cả thế giới này là một cuốn tiểu thuyết cũng hợp lý hơn nhiều, Tống Liên Tinh vẩn vơ suy nghĩ.

Đương nhiên, bây giờ cậu là người có mèo, thế giới là thật hay giả, đều không ảnh hưởng đến việc cậu yên tâm "nằm thẳng", vui vẻ nuôi mèo. Nói đến mèo, Maine là giống mèo lớn, cứ co ro trong chiếc xe đẩy nhỏ không tốt cho sức khỏe, vẫn là nên có một chỗ rộng hơn…

Đầu dây bên kia, giọng Thường Thắng vô cùng bực bội: “Lần này lại muốn bao nhiêu tiền nữa? Mấy tay sửa chữa đó dạo này kiêu căng muốn chết, đứa nào cũng hét giá trên trời. Dù sao cũng có đám không hộ khẩu kia chuyển gạch rồi, ông đây không thèm tiêu tiền oan uổng. Mày nhắc chuyện này với tao, không phải là muốn ăn tiền boa đấy chứ?”

Cơ giáp hiện nay được ứng dụng rất rộng rãi trong công trình, có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực. Nhưng Thường Thắng ham rẻ, mua lại những chiếc cơ giáp cũ nát, thỉnh thoảng lại hỏng hóc, lần này cũng không ngoại lệ. Bọn họ tìm mấy thợ sửa chữa đến xem, đều nói cơ giáp sắp hỏng hẳn, nếu nhất quyết muốn sửa, giá cả cũng không hề rẻ.

Thường Thắng khăng khăng cho rằng bọn họ đang lừa tiền mình, đuổi cổ thợ sửa chữa đi, ngược lại dùng một tờ giấy chứng nhận công việc để thuê người ở khu phố đen chuyển gạch miễn phí, cũng nhờ đó mà kiếm được bộn tiền.

Người phụ trách công trường dè dặt nói: “Người này chỉ cần một tờ giấy chứng nhận công việc tạm thời, không cần tốn tiền, rất đơn giản.”

"Giấy chứng nhận công việc?" Thường Thắng khựng lại, “Người từ khu phố đen đến à?”

“Đúng vậy, là một gương mặt mới. Nhưng ngài yên tâm, cậu ta rất đáng tin cậy, vừa mới sửa xong quang não cho tôi, tay nghề sửa chữa tuyệt đối đỉnh cao.”

Giọng Thường Thắng đột nhiên cao vút lên: “Mày nói không phải là một thằng họ Tống đấy chứ? Dáng người cao, tóc dài, trông bệnh tật?”

Người phụ trách công trường: “Đúng đúng đúng, chính là cậu ta.”

Đầu dây bên kia, vang lên một tiếng "rầm" nặng nề như tiếng đấm xuống bàn.

Ngay sau đó, mặt Thường Thắng nhăn nhó lại, đau đớn cong người, ôm lấy mạng sườn. Gã vừa đấm mạnh xuống bàn, dùng sức quá lớn, động đến vết thương, đau đến mức suýt không thở nổi.

Tống Liên Tinh, Tống Liên Tinh chết tiệt…

Gã thầm niệm cái tên này trong lòng, vẻ mặt dần trở nên hung tợn.

Mấy hôm trước, Thường Thắng đi tuần tra gần công trường, nhìn thấy một mỹ nhân tóc dài ốm yếu. Hôm đó ánh sáng không tốt, gã không nhìn rõ mặt mũi đối phương, chỉ mơ hồ cảm thấy đẹp.

Thói xấu thấy sắc nảy lòng tham của Thường Thắng không phải ngày một ngày hai, gã cố tình bỏ qua những vấn đề nhỏ nhặt như "mỹ nhân đứng lên còn cao hơn mình", lập tức lấy cớ bàn chuyện làm ăn, hẹn người đến một con hẻm nhỏ gần đó, rồi định giở trò.

Sau đó bị xoay người nện vào tường, gãy ba cái xương sườn.

"Giới thiệu nó? Mày có phải đã nhận được lợi lộc gì không!" Thường Thắng ôm sườn, hùng hổ.

Chuyện ngày hôm đó, là nỗi nhục lớn nhất trong đời gã. Tên Tống Liên Tinh không biết điều này trong mắt gã đã là người chết rồi, vậy mà bây giờ lại dám xuất hiện. Khốn kiếp, gã nhất định phải trả lại gấp bội nỗi nhục ngày hôm đó!

Người phụ trách công trường không ngờ phản ứng của gã lại kịch liệt đến vậy, run rẩy sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.

Cùng lúc đó, Kỷ Tiểu Du cũng im bặt.

Nhìn biểu cảm của nam chính, kết hợp với tính cách của gã, cậu ta đại khái đoán được đầu đuôi câu chuyện.

Cậu ta kéo kéo tay áo Tống Liên Tinh, căng thẳng hỏi nhỏ: “Tên Thường Thắng này làm bậy bạ gì, không phải là quấy rối cậu đấy chứ? Rồi cậu tát cho gã một cái?”

"Cũng gần như vậy?" Tống Liên Tinh cử động cổ tay. Đánh vào chỗ nào không quan trọng, quan trọng là không có chết người.

Làm kẻ ngoài vòng pháp luật rất ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, cậu hoàn toàn không có hứng thú.

Kỷ Tiểu Du: “...Chúng ta bây giờ bỏ trốn còn kịp không?”

Thường Thắng là loại nam chính gì chứ, nhỏ nhen hẹp hòi nhất! Nhân vật qua đường dù chỉ nói xấu gã một câu, cũng coi như đã tự tìm đường chết, sẽ bị diệt cả nhà, huống chi là trực tiếp ra tay! Thường Thắng nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để trả thù Tống Liên Tinh, sau đó giết hết bạn bè bên cạnh cậu, ví dụ như mình.

Kênh liên lạc của người phụ trách công trường đã bị ngắt, gã ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, chuyện giấy chứng nhận công việc tôi không giúp được cậu rồi. Nếu cần gấp, có lẽ cậu có thể đến 'Tiệm sửa chữa Cá Mặn' thử xem, ở đó đang thiếu người, không chỉ cấp giấy chứng nhận làm việc tạm thời, còn bao ăn bao ở, chỉ là điều kiện khác không tốt lắm.”

"Cảm ơn anh." Tống Liên Tinh vẫn cười tủm tỉm, duy trì vẻ lịch sự bất động như núi.

Khi họ rời khỏi công trường, đã đi được một đoạn trên đường, Kỷ Tiểu Du mới từ trong tuyệt vọng vì đã đắc tội nam chính mà hoàn hồn lại.

"Chuyện đã đến nước này, dù chúng ta có trốn đi ngay cũng rất khó," cậu ta lo lắng nói, “Nam chính chính là trung tâm của cả thế giới, có thể có được mọi thứ gã muốn.”

“Ồ.”

"Cho nên hai chúng ta rất nguy hiểm! Dù cậu có muốn 'nằm thẳng', cũng không nằm yên được đâu." Kỷ Tiểu Du vội vàng nói.

Trước mặt nam chính, kẻ thù mạnh đến đâu cũng sẽ bị đánh bại, mỹ nhân kiêu ngạo đến mấy cũng sẽ bị thuần phục. Hai nhân vật qua đường nhỏ bé, ngay cả tên cũng không xuất hiện trong nguyên tác, dĩ nhiên là nói trả thù liền trả thù.

"Vậy thì gã cũng đáng chết thật." Tống Liên Tinh dừng bước.

"Gã đúng là rất đáng chết, khoan đã, đây là đâu?" Kỷ Tiểu Du cũng dừng lại.

Họ chưa đi quá xa, khu vực này đều ở gần khu phố đen, không phải nơi tốt đẹp gì, nói là khu ổ chuột cũng không quá.

Trước mặt họ, có một cửa tiệm nhỏ xiêu vẹo. Cửa tiệm cao ba tầng, tường nhà ọp ẹp, lớp sơn tường đã ố vàng bong tróc, một tấm biển hiệu có chữ "Mặn" lúc sáng lúc tắt, trông cũ nát không tả xiết.

Tống Liên Tinh: "Tiệm sửa chữa Cá Mặn, không phải muốn đến lấy giấy chứng nhận công việc sao?" Nếu có thể bao luôn chỗ ở, để mèo của cậu có chỗ hoạt động, thì càng tốt.

À, Kỷ Tiểu Du hiểu ra. Tấm biển đèn kia vốn dĩ phải có năm chữ, bốn chữ còn lại đều rụng mất, chỉ còn lại chữ "Mặn".

Thật đúng là quá "mặn" mà!!!

Kỷ Tiểu Du mất hết cả hào quang.

Vốn tưởng hai người qua đường vô danh như họ đã đủ bèo bọt rồi, lại thêm một cửa hàng nhìn là biết sắp đóng cửa, cả ba gộp lại, cũng chẳng đáng là một hòn đá ngáng đường nam chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play