Sáng sớm, Chung Cẩn Ninh đã tranh thủ hoàn thành việc sắp xếp tài liệu, gửi bản điện tử vào hòm thư của Tổ trưởng An, rồi in và đóng dấu bản giấy đầy đủ.
Tin nhắn từ nhóm làm việc “Tổ nhỏ ấm cúng như người một nhà” vẫn đổ về dồn dập.
【 Xong đời xong đời, tôi định chợp mắt 5 phút mà vừa tỉnh dậy đã trễ! Ai đang ở công ty rồi không? Giúp tôi in đống tài liệu về axit amin và đặt lên bàn với!! 】
【 Tôi đang bị kẹt trên cầu Cao Phong, bản giấy chưa in được, ai tốt bụng giúp tôi đóng dấu một bản nhaaa \[cầu nguyện]\[cầu nguyện] 】
Chung Cẩn Ninh đang đứng cạnh máy in đang rung ù ù thì gõ trả lời:
【 Tôi làm giúp cho. 】
【 Ninh Ninh!! Cậu đúng là thiên thần nhỏ của tôi!! 】
【 Cảm ơn Ninh bảo, tôi gửi tài liệu qua hệ thống OA cho cậu nhé \[hôn gió] 】
Hắn tiếp nhận mấy file văn bản, in và đóng dấu đầy đủ, sau đó sắp xếp gọn gàng rồi đặt lên bàn Tổ trưởng An.
Đúng 9 giờ, Tổ trưởng chưa tới, nhưng trợ lý được cử đến kiểm tra tài liệu, sau đó đem toàn bộ giao nộp cho bộ phận liên quan.
Trợ lý vừa rời đi, không khí nơi làm việc đang căng thẳng như dây đàn bỗng trở nên tươi vui.
“Axit amin đi rồi! Chúng ta có thể câu cá rồi! Trứng trà của tôi nguội ngắt rồi, đói chết mất!”
“Tới đây tới đây! Tôi mới mua đồ ăn vặt cuối tuần, có kẹo gạo vị dâu nè!”
Ngoài Tổ trưởng An, trợ lý và Chung Cẩn Ninh, các thành viên còn lại trong tổ đều là nữ sinh mới ra trường vài năm, mỗi người đều hoạt bát náo nhiệt.
Chung Cẩn Ninh vì tính cách ôn hòa dễ gần nên nhanh chóng bị các cô gái xem như "người một nhà".
Một gói kẹo gạo vị dâu được ép vào tay hắn:
“Ninh Ninh, cậu thử cái này đi, ngon cực luôn!”
“Tôi pha trà hoa hồng, ai muốn uống không?”
Tiếng hô đáp lại rộn ràng cả khu làm việc.
Các cô ấy có cả bộ ấm trà gốm sứ in hình mèo, vừa cười nói ríu rít vừa cẩn thận rót thêm một ly cho hắn.
Vừa đưa trà qua, có một đồng nghiệp chợt phát hiện khóe môi hắn bị trầy, tò mò hỏi:
“Ninh Ninh, môi cậu bị sao thế?”
Chung Cẩn Ninh ôm ly trà hoa, ậm ừ:
“Chắc là... bị nóng trong.”
Cô gái kia cười tủm tỉm:
“Ồ, thì ra là nóng trong. Tôi còn tưởng Tiểu Lê dắt cậu đi bar, gặp chuyện ‘diễm ngộ’ nào đó chứ\~”
Câu nói vừa dứt, lập tức bốn phương tám hướng chiếu tới ánh mắt long lanh sáng rực.
Chung Cẩn Ninh bỗng thấy hơi chống đỡ không nổi.
“Không có gì gọi là diễm ngộ cả... chỉ là có ban nhạc biểu diễn thôi.”
Tiểu Lê đẩy ghế qua cứu vớt:
“Đáng tiếc hôm đó các cậu bận không đi cùng, hôm ấy trùng hợp đụng buổi diễn của ban nhạc Square. Ai nấy đều siêu đẹp trai, không khí náo nhiệt, chơi đã lắm! Đúng không, Ninh Ninh?”
Trong ký ức của hắn chỉ còn lại một biển người chật kín, âm thanh nhạc mạnh mẽ và tiếng hét rung trời dội thẳng vào lồng ngực. Hắn ôm ly cocktail, co người núp ở một góc quầy bar, như đang cư trú trong lồng sắt bảo vệ.
“Thực sự rất náo nhiệt.”
Hắn không nhịn được hỏi:
“Ban nhạc Square, nổi tiếng lắm sao?”
“Rất nổi tiếng chứ sao! Trưởng nhóm là chủ quán bar, thường xuyên đăng clip biểu diễn trên Mỗ Âm, video nào cũng cả trăm ngàn lượt thích, fan kéo đến bar chỉ để được xem họ diễn live.”
Tiểu Lê hăng hái tìm tài khoản nhóm nhạc trên điện thoại, nhiệt tình giới thiệu:
“Đây nè, chính là tài khoản của bọn họ!”
Một đồng nghiệp tò mò ghé lại, mở một đoạn video.
Góc quay nghiêng nghiêng như đôi mắt khán giả lướt từ dưới sân khấu lên, ánh đèn rực rỡ quét qua dàn nhạc đang cháy hết mình, ai nấy đều đẹp trai xuất sắc, cool ngầu đến nghẹt thở.
Chung Cẩn Ninh cũng ghé lại xem, nhận ra chàng trai tóc đỏ – người hôm đó hắn hỏi đường – chính là trưởng nhóm.
Hắn cố tìm Thịnh Dập, nhưng video chuyển cảnh liên tục, tiết tấu quá nhanh khiến mắt hoa lên, không tìm được bóng dáng quen thuộc.
Xung quanh các nữ sinh xuýt xoa bàn tán:
“Oaaa! Đẹp trai thiệt đó!”
“Sớm biết thế này đã không đi chơi với bạn trai, đi bar với mấy bồ cho rồi.”
Bỗng có người hỏi:
“Ủa, sao tay trống Jazz kia lại đeo khẩu trang thế?”
Chung Cẩn Ninh khựng lại, liếc nhìn theo, tim bỗng lỡ một nhịp.
Thiếu niên đeo khẩu trang đen, ngồi sau bộ trống kim loại, ánh sáng chớp tắt chiếu lên người cậu tạo nên một vùng sáng tối lập lòe, nhìn không rõ mặt.
Áo thun đen xắn tay, để lộ bắp tay rắn chắc nổi khối. Tiếng trống cậu đánh dồn dập như đạn bắn, sức mạnh gần như ép sát màng nhĩ, bùng nổ không kiêng nể.
Phong cách mãnh liệt, tàn bạo.
Khác hẳn với dáng vẻ nũng nịu kêu “ca ca” của cậu trước mặt hắn.
Thì ra… Thịnh Dập là tay trống Jazz.
Chung Cẩn Ninh có hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy—phong cách ấy... thực sự rất hợp với thiếu niên kia.
Bùng cháy. Mạnh mẽ.
Và có phần khiến người ta không kịp phòng bị...
Ký ức hắn bất giác trôi về buổi tối hôm ấy, hắn vội ngắt dòng suy nghĩ, đôi tai bất giác ửng đỏ.
Tiểu Lê thì thầm:
“Tay trống đó xưa nay đều vậy, rất kín tiếng, chưa từng lộ mặt, thậm chí không có tài khoản mạng xã hội.”
Một người khác hào hứng hỏi:
“Bọn họ diễn lần tới là khi nào vậy? Tớ cũng muốn đi xem.”
“Cái này thì hên xui.” – Tiểu Lê đáp – “Trưởng nhóm với tay Bass là sinh viên, còn mấy người kia thì không rõ. Ban nhạc nửa tháng diễn một hai lần thôi, toàn là thông báo đột ngột. Ai may mắn thì đi bar sẽ gặp được.”
“A a, axit amin đến rồi!”
“Trời đất, hôm nay sao hắn đến sớm thế?”
Phía hành lang, bóng dáng một người đàn ông trung niên phản chiếu trên tấm kính pha lê.
Một đám nữ sinh lập tức tản ra như chim sợ cành cong, ai về chỗ nấy, giả vờ gõ bàn phím hoặc rê chuột cho thật “có tâm làm việc”.
Tổ trưởng An bước vào, từ xa đã thấy cả bọn tụ tập tám chuyện, nhưng tâm trạng ông ta đang tốt nên cũng lười bắt bẻ. Chỉ thong thả thông báo:
“10 giờ họp tổ sớm.”
Khi họp, do thời gian gần đây tổ họ vừa ký được hợp đồng lớn, nên Bộ trưởng đặc biệt khen ngợi Tổ trưởng An, cả phòng họp rộ lên một tràng vỗ tay.
Tiểu Lê nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh Chung Cẩn Ninh:
“Xem cái vẻ đắc ý của axit amin kìa! Rõ ràng là nhờ Ninh Ninh làm được, mà hắn ôm hết công lao về phần mình!”
Chung Cẩn Ninh điềm đạm đáp:
“Ít ra cũng được chia thưởng rồi còn gì.”