“Cậu thấy không khỏe à? Có phải chất độc chưa được phát hiện ra không?” Lạc Thất cầm lấy muỗng, bôi thuốc mỡ lên vết thương, rồi dùng tăm bông nhẹ nhàng thoa đều.
Năm chiếc kim tiêm mềm treo ở mu bàn tay của phó quan, mùi hương anh đào đã phai, chỉ còn sót lại chút hương oải hương nhạt, có lẽ là mùi huân hương trong phòng ngủ, bị cái mũi thính nhạy của Khương La Y bắt được. Mà ngay trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của con rắn lại quét về phía này.
Anh cảm giác như kim đâm sau lưng, thân thể cao lớn theo bản năng lùi về phía sau một bước.
“Không… không có gì.”
Biểu hiện kỳ quặc này khiến người ta khó hiểu. Lạc Thất liếc nhìn Phương Tây một cái: “Cậu chắc chắn anh ấy không trúng độc chứ?”
“Chắc chắn, tôi đã xem báo cáo xét nghiệm máu của anh ấy rồi.” Phương Tây nghiêm túc nói, rồi quay sang hỏi: “Phó quan Khương, cậu nói con rắn kia có gì lạ?”
“Thật sự không có gì.” Khương La Y điều chỉnh lại tâm trạng, “Có lẽ do không ngủ ngon, tối qua tôi cứ mơ thấy ác mộng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT