Chưa đợi Lý lão thái đáp lời, Giai Âm đã lập tức giơ tay đòi Lý lão Tứ ôm.

Lý lão thái cười bất đắc dĩ, nắm lấy bàn tay nhỏ của cháu gái: "Biết rồi, nãi nãi biết Tiểu Phúc Bảo cũng muốn đi, nhưng cha con phải làm việc. Lát nữa bảo anh Gia Hỉ Gia An cõng con đi nhé."

Giai Âm hài lòng phun bọt bóng. Trong không gian tiểu viện có nuôi 5 con vịt, 5 con ngỗng, chúng đẻ trứng không siêng năng bằng gà mái, nhưng tích tiểu thành đại, gần 2 tháng nay cũng được khoảng hơn 100 quả trứng. Phải tìm cách lấy ra thôi, dù là muối thành trứng muối cũng tốt.

Tưởng tượng đến lòng đỏ trứng muối chảy dầu, Giai Âm không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.

Đáng tiếc, nàng quên mất, dù có muối thành trứng muối, một đứa bé chưa đầy 100 ngày như nàng cũng không ăn được.

Thanh Thủy thôn sở dĩ có tên như vậy, là vì bên ngoài thôn có một con sông lớn. Đi ra khỏi thôn chừng 3, 4 dặm, bờ sông sẽ toàn là cỏ lau. Người các thôn lân cận đều thích cắt cỏ lau về sửa mái nhà, hoặc đan chiếu trải giường.

Lúc này, Giai Âm vẫn nằm trong sọt, được Lý lão Tứ cõng trên lưng. Còn Gia Hỉ, Gia An thì đã chạy xuống sông vớt cá.

Nước sông trong vắt, lại rộng lại sâu. Đứng ở bờ sông không xa, nước đã ngập đầu gối Lý lão Tứ.

Lý lão Tứ đặt xô nước đầy bên bờ, rồi cầm một cái thùng khác tiếp tục múc nước.

Bỗng nghe Gia Hỉ kinh hỉ la hét: "Tứ thúc! Chú lại vớt được cá to kìa! Mấy con liền đó!"

Lý lão Tứ nghi hoặc, quay đầu lại nhìn, Gia Hỉ đã xách từ trong thùng gỗ lên một con cá lớn, nước bắn đầy người đầy mặt.

Hắn vội quay trở lại, thấy trong thùng gỗ có 4 con cá chép lớn đang vùng vẫy, giãy giụa muốn nhảy ra ngoài.

Hắn thực sự ngây người, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Hắn hàm hồ lên tiếng, rồi quay lại định xách thùng khác, thì thùng đó cũng phát ra tiếng động.

Lần này là 2 con cá trích và 1 con cá trắm cỏ, mỗi con nặng chừng 4, 5 cân!

Thật kỳ lạ!

Lý lão Tứ trong lòng kinh hoàng, nhớ lại mấy lần trước cũng như vậy, nên càng không dám lộ ra ngoài.

Nhìn Tiểu khuê nữ trong sọt đang mút ngón tay, mắt đầy ý cười, hắn không nhịn được nữa, bế nàng lên, hôn hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tiểu Phúc Bảo của cha giỏi quá!"

Giai Âm bị râu ria của cha chọc vào mặt ngứa ngáy, vừa cười vừa lắc đầu trốn tránh.

"A Aa!" Nàng chỉ vào đám cỏ lau từ xa, vươn tay nhỏ gãi gãi.

Lý lão Tứ thấy vậy, vội bảo các cháu trai tránh ra, cẩn thận sờ soạng đám cỏ lau.

Quả nhiên, khi đẩy đám cỏ lau ra, một ổ trứng vịt hoang lớn lộ ra, chừng hai mươi quả, nằm ngay ngắn bên chân hắn.

Hắn vội vã tìm kiếm xung quanh, rất nhanh phát hiện ổ thứ hai. Hai ổ trứng vịt cộng lại ít nhất cũng phải hơn 60 quả.

Hắn run run đưa tay muốn nhặt lên, nhưng cô con gái lại không ngừng quấy rầy. Hắn nghĩ ngợi rồi tìm thêm một vòng nữa. Lần này, hắn lại tìm được hơn hai mươi quả trứng ngỗng lớn!

Nếu trứng vịt có thể là do vịt hoang đẻ, nhưng trứng ngỗng này giải thích thế nào? Trong thôn cũng chưa thấy nhà nào nuôi ngỗng…

Hắn nghĩ mãi không ra, đơn giản mặc kệ. Hắn bèn ôm cô con gái từ trong sọt ra, rồi đem trứng vịt, trứng ngỗng đều bỏ vào.

"Gia Nhân, con lại đây, về nhà chạy một chuyến!"

Gia Nhân ướt nửa ống quần, dặn dò các em vài câu rồi đến giúp. Thấy cả sọt trứng vịt, trứng ngỗng, cậu cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Nhưng Gia Nhân cũng thông minh, tùy tay vơ mấy cọng cỏ lau, che kín sọt, rồi trực tiếp về nhà.

Lý lão thái đang cùng Triệu Ngọc Như giặt áo bông quần áo cho cả nhà. Thấy trứng, bà mừng rỡ vứt cả bông, liên tục gọi Đào Hồng Anh ra rửa sạch, tìm bình để muối. Đến mùa đông, đây chính là món ăn ngon để ăn với cháo!

Đặc biệt là trứng ngỗng, một quả đủ cả nhà ăn.

Lý lão tứ sau đó cũng ôm Giai Âm về, xách theo hai thùng cá, bước đi đắc thắng trở về.

May mắn người trong thôn đều bận thu hoạch vụ thu, nếu không thấy hắn như vậy, lại kéo nhau ra bờ sông vớt cá mất.

Lý lão thái ôm cháu gái, hôn tới hôn lui, cuối cùng mới tự tay làm, đem cá cũng muối, phơi nắng lên để tiện bảo quản.

Đương nhiên, cá tươi phải để lại một con, buổi tối thêm một búp cải trắng, một miếng đậu phụ là đủ cả nhà ăn no.

Cuối cùng trở về là Gia Hỉ, Gia An và mấy đứa nhỏ, chúng chỉ vớt được mười mấy con cá trích, cá chạch nhỏ, có chút ỉu xìu.

Vừa chạy tới xem thùng cá lớn, quay người lại thì cá nhỏ cùng cá chạch cũng biến mất.

Đương nhiên, "ăn trộm" chính là Giai Âm. Ao cá nhỏ trong sân không thể chỉ có ra mà không có vào, nếu không sau này ăn hết thì hết phim.

Gia Hỉ, Gia An và mấy đứa nhỏ tìm nửa ngày, cuối cùng cũng bỏ qua. Bởi vì cá thật sự quá nhỏ, cho gà ăn còn ngại không đủ, chúng dồn hết tâm trí vào việc tối nay sẽ được ăn cá lớn hầm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play