Cả gia đình người đi đi lại lại chuyển hai chuyến mới mang hết về nhà.

Lý Lão Thái nhìn kho khoai lang chất thành đống nhỏ, khóe miệng gần như kéo đến tận mang tai.

Có số khoai lang này, cả nhà sẽ không lo bị đói trong mùa đông, tùy tiện thái hai miếng bỏ vào nồi cháo, vừa ngon vừa no bụng!

Vận may tốt như vậy, không cần Giai Âm phải làm nũng khóc nháo, Lý Lão Tứ và Đào Hồng Anh ngày nào cũng mang theo khuê nữ lên núi, hơn nữa càng đi càng sâu.

Phía trước phát hiện không ít cây tùng có quả, còn có một cây hạch đào, hai vợ chồng đều định hái một ít cho bọn trẻ trong nhà ăn vặt.

Lý lão tứ leo cây hái quả tùng, Đào Hồng Anh có chút lo lắng nên đứng canh ở dưới. Nàng thấy khuê nữ chỉ vào hốc cây phía trước a a kêu, tò mò nhìn theo.

Hóa ra hốc cây chứa đầy hạt dẻ, nàng thử đào một phen, hạt dẻ từ trong hốc cây tuôn ra như nước chảy, không dứt.

Nàng đựng đầy một sọt vẫn không đủ, cuối cùng phải lấy thêm một túi vải để đựng. Chẳng ai biết cái hốc cây không lớn này lại có thể giấu nhiều hạt dẻ đến vậy.

Giai Âm nằm trong sọt cành liễu, ngoan ngoãn nhả bọt, tiếp tục tìm vị trí thích hợp, rồi lại thả thêm hai ổ trứng gà vào đó. Tiểu viện trong không gian có mười bốn, mười lăm con gà mái, mỗi ngày nhặt được hơn chục trứng, tích cóp ba năm ngày cũng được kha khá.

Quả nhiên, không bao lâu sau Đào Hồng Anh đã phát hiện ổ trứng sau thân cây, nàng mừng rỡ khôn xiết.

Nhưng đây chưa phải là điều kinh hỉ nhất, cho đến khi Lý lão tứ từ xa gọi vọng lại.

"Tức phụ, nàng mau tới xem ta tìm được thứ gì hay này!"

Đào Hồng Anh vội chạy tới, thấy dưới chân Lý lão tứ bày một đống táo đỏ, táo ta cùng lê to bằng nắm tay.

Dù chưa được cắn thử, nhưng chỉ ngửi mùi thơm ngọt thoang thoảng cũng đủ biết những trái cây này ngon đến nhường nào.

"Chàng tìm được chúng ở đâu vậy? Trông ngon quá đi mất!"

Đào Hồng Anh thích thú vuốt ve từng quả.

Những quả táo và lê này quả nào quả nấy đều căng tròn, mượt mà, không hề giống loại quả dại nhỏ mọc trên núi, thậm chí còn to và tươi hơn cả những quả bày bán ven đường ở kinh đô!

Vui mừng là thế, nhưng trong lòng nàng không khỏi thấp thỏm, "Lão Tứ, những quả này ăn có yên tâm không?"

"Cứ mang về rồi tính." Lý lão tứ cũng thấy hơi lạ, khu vực này vốn không có cây ăn quả, nhưng vừa quay người lại thì những thứ này đã xuất hiện ngay dưới chân hắn.

Giai Âm thấy cha mẹ cẩn thận, lo lắng, sợ họ bỏ lại những thứ tốt mà nàng vất vả lắm mới lấy ra được, vội mếu máo ê a kêu lên.

Đào Hồng Anh tiến lên cho khuê nữ bú, thấy con bé cứ nhìn chằm chằm vào đống quả kia, nàng nhớ tới lời bà bà vẫn thường nói, dù không tin cũng phải tin.

"Lão Tứ, chúng ta mang hết đồ về đi, có lẽ là Tiểu Phúc Bảo nhà ta muốn ăn, chúng ta được hưởng phúc của con bé đấy."

Vợ hắn không nói thì thôi, chứ nói rồi Lý lão tứ cũng tiếc của lắm chứ, hắn vội vàng bắt đầu nhặt đồ vào túi, tiện tay cắn một miếng táo, thấy ngọt lịm thì đưa ngay lên miệng vợ.

Hai vợ chồng thân mật chia nhau một quả táo, Giai Âm cũng no sữa và cẩu lương.

Cả nhà ba người lúc này mới vội vã trở về nhà. May mà Lý lão tứ khỏe mạnh, chứ hai túi quả, một túi táo đỏ, thêm cả đống hạt dẻ, quả tùng kia thì chẳng biết bao giờ mới vác về được...

Vất vả lắm mới về đến nhà, mọi người nhìn thấy những thứ này đều mừng rỡ không thôi, ngay cả Ngô Thúy Hoa Nhi cũng siêng năng hẳn ra, tất bật giúp đỡ dọn đồ, tiện thể ăn vụng vài miếng...

Giai Âm nằm trên giường đất, nghe mọi người hớn hở ríu rít, cũng vui vẻ khua tay múa chân.

Nhưng nghĩ đến trong không gian còn có nhiều khoai tây và bắp hơn nữa, nàng lại có chút ỉu xìu. Đó mới là thứ thực sự giúp no bụng, tiếc là thế giới này vẫn chưa có hai loại cây trồng năng suất cao này, cẩn thận vẫn hơn, tạm thời vài năm nữa chưa thể đem ra được...

Một ngày nọ, Lý lão thái ôm cháu gái đi lại trong nhà kho. Thấy khoai lang và các loại thổ sản vùng núi chất đầy ắp, trên xà nhà còn treo gà rừng, thỏ hoang, lòng bà tràn đầy tự tin sẽ vượt qua mùa đông này, cuộc sống cũng ngày càng có động lực hơn.

Trở lại phòng, Lý lão thái rít hai điếu thuốc lào, rồi dặn dò con trai: "Lão Tứ à, mấy ngày nay con đừng lên núi."

"A?" Lý lão Tứ không hiểu vì sao mẹ hắn bỗng dưng nói vậy.

Lý lão thái trêu đùa ngón tay nhỏ của cháu gái, nhỏ giọng nói: "Chúng ta tìm được nhiều lương thực như vậy, tất cả đều là nhờ ông trời chiếu cố Tiểu Phúc Bảo nhà ta. Nhưng chúng ta biết đủ là được, không thể tham lam vô đáy."

Lý lão Tứ vội gật đầu: "Mẹ, con nghe lời ngài. Lát nữa con đi bờ sông múc nước, tiện đường xem có vớt được con cá trích nào không, để hầm canh cho Hồng Anh uống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play