Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách không dứt. Niệm Kiều nằm trong chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu nhỏ, đôi mắt mở to nhìn ngọn đèn dầu trên giá sách bên cạnh. Ngọn lửa phản chiếu trong mắt y, hóa thành một điểm sáng tròn sâu thẳm.
Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, y khẽ chớp mắt, cố đè nén cảm giác buồn ngủ rồi vươn tay khẽ kéo lấy vạt áo của Kê Tuyết Dung.
"Điện hạ, khi nào người mới chịu ngủ vậy?"
Giờ đã khuya lắm rồi, còn đọc sách làm gì chứ, làm gì có ai nhiều sách để đọc như thế?
Đầu ngón tay Niệm Kiều vẫn nắm chặt vạt áo của Kê Tuyết Dung. Nhưng Kê Tuyết Dung lại đưa tay giữ y lại. Bàn tay ấy vừa chạm vào lập tức mang theo cảm giác ấm áp có chút lành lạnh. Kê Tuyết Dung nói: "Niệm Kiều, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi."
Y sao mà ngủ được chứ? Y còn đang định trộm Khâm Ấn của Kê Tuyết Dung cơ mà.
Niệm Kiều dụi dụi mắt, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ vì cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, trong khi Kê Tuyết Dung thì vẫn tỉnh táo như thường, dường như chẳng hề mệt mỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT