Cùng là Thanh Bình vương, Nguyệt Xuất Vân trước kia ở trong vương phủ gặp Thanh Bình vương, khi đó Quân Triệt dường như một nam tử nho nhã yêu thích tài đánh đàn, còn Thanh Bình vương hôm nay lại có thêm vài phần uy thế hoàng gia. Mặc dù vẫn cười đối mặt với mọi người, nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn cảm giác được một luồng khí thế không giận mà uy. Hoặc là nói đây mới là dáng vẻ vốn có của Quân Triệt. Nguyệt Xuất Vân nhìn xung quanh những người khác, thấy đa số người trên mặt đều có vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng lại với Quân Triệt trước mắt sinh ra vài phần tán đồng và thân thiết. Có thể cùng người như vậy làm bạn nhất định là một chuyện rất vui vẻ.
“Không cần đa lễ.”
Thanh Bình vương chỉ nhẹ giọng nói bốn chữ, liền ở dưới sự vây quanh của thị vệ đi đến một đình đài bên cạnh ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp: “Hôm nay là thời gian vòng loại nhạc sư giải thi đấu. Chư vị có thể đến đây tham gia nhạc sư giải thi đấu, đều là cho bản vương mặt mũi, bản vương cũng liền không nói những lời thừa thãi khác. Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, nghĩ đến mọi người đều đã không thể chờ đợi hơn nữa cho vòng loại đêm nay rồi. Vậy tiếp theo bản vương liền công bố đề mục vòng loại đêm nay!”
Tất cả mọi người ở đây đều ngồi nghiêm chỉnh, nín thở ngưng thần chăm chú nghe Thanh Bình vương sắp công bố đề mục, nhưng không ngờ Thanh Bình vương đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt xa xa nhìn về phía trong các nhạc sư cách đó không xa, lập tức thu hồi ánh mắt nói: “Mọi người đều biết vòng loại nhạc sư giải thi đấu kỳ thực là cầm sư chi thí, so với thực lực sáng tác của cầm sư. Ban đầu dựa theo quy củ của các kỳ trước, đề mục tỉ thí đều phải phù hợp với hai chữ ứng cảnh. Nhưng cách đây không lâu bản vương từng gặp một cao thủ cầm đạo, hắn từng nói ‘khúc do lòng sinh, cầm đạo tức tâm đạo’, bản vương nghe xong tự nhiên hiểu ra. Nhưng mà, này dù sao cũng là nhất gia chi ngôn (ý kiến một người), vì thế bản vương muốn biết chư vị ở đây đối với ‘cầm đạo tức tâm đạo’ có lý giải như thế nào. Vì thế đề mục bản vương hôm nay muốn công bố không dựa theo lệ thường ‘ứng cảnh’, mà chỉ lấy một chữ ‘tâm’. Chư vị ở đây lấy tâm làm đề, sáng tác một bản, không biết chư vị mọi người ý như thế nào.”
Nguyệt Xuất Vân nghe xong lời nói của Thanh Bình vương, nhất thời rõ ràng Thanh Bình vương nói chính là mình, liền cười lắc đầu một cái, nhưng những người khác lại vô cùng ngạc nhiên. Phải biết hàng năm cầm sư chi thí đều chọn đề ‘ứng cảnh’, vì thế trong lòng mỗi người đều có suy đoán đại khái, thậm chí đã dự bị không ít từ khúc. Nhưng hôm nay Thanh Bình vương như vậy đột nhiên thay đổi phong cách, nhất thời khiến toàn bộ sự chuẩn bị của họ đều trở thành vô ích.
Sau sân khấu có lầu cao dùng để nghỉ ngơi, vừa vặn có thể để cho mỗi người một gian phòng dùng để sáng tác. Sau khi đề mục được công bố, các cầm sư liền rất tự nhiên được tiếp dẫn vào trong từng phòng của mình. Tần Lãng Ca và Diệp Tiểu Tiểu có chút lo lắng nhìn về phía Nguyệt Xuất Vân, nhưng Nguyệt Xuất Vân chỉ là cho hai người một ánh mắt yên tâm, lập tức không chút do dự xoay người đi ra.
“Diệp cô nương, xem dáng vẻ tính trước kỹ càng của Nguyệt huynh đệ, chúng ta dường như không cần lo lắng cho hắn. Chờ lát nữa chính là ngươi muốn lên đài, không biết Diệp cô nương chuẩn bị dùng khúc nhạc nào.” Tần Lãng Ca xem ánh mắt có chút lo lắng của Diệp Tiểu Tiểu, dường như khuyên bảo mà cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT