"Tuyết Danh, ngươi đi đâu!"
Theo một đạo tuyết trắng quang ảnh từ cửa sổ thoát ra, một thiếu nữ thân mặc khinh sam màu vàng nhạt lo lắng mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Phượng Minh Các mấy năm nay rốt cuộc đã an ổn hơn nhiều. Có lẽ bởi vì dần dần lớn lên, tiểu Quảng Nam năm đó cũng trở nên càng thêm trầm ổn, trong ngắn ngủi mấy năm liền trổ mã thành bộ dáng đại gia khuê tú duyên dáng yêu kiều.
Bộ dạng chạy như thế này ở trên người Quảng Nam đã rất ít thấy, bất quá hôm nay thì khác, sáng sớm mọi người Phượng Minh Các liền nhìn thấy Quảng Nam một đường chạy nhanh đuổi theo con chồn tuyết chạy ra ngoài.
Từ khi Nguyệt Xuất Vân rời khỏi Phượng Minh Các, Tuyết Danh liền một mực do Quảng Nam chăm sóc. Bất quá mặc dù nói là chăm sóc, thật ra Quảng Nam cũng chỉ là cung cấp cho Tuyết Danh một chỗ ở an ổn. Có lúc Quảng Nam đi ra ngoài có thể đi vào trong núi tìm chút quả dại tươi mới, trở về làm thức ăn cho Tuyết Danh. Bất quá Tuyết Danh dù sao cũng là con chồn tuyết lớn lên bên ngoài, loại đồ vật này đối với nó mà nói, chỉ cần đi ra ngoài liền có thể tìm thấy, tự nhiên không tính là gì.
Tuyết Danh thích uống rượu, cũng không biết có phải là theo tính tình của sư phụ chủ nhân đời thứ nhất của nó hay không. Mỗi lần liếm đến rượu thì tiểu gia hỏa này đều sẽ hài lòng híp mắt lại, nhìn bộ dạng kia thật đúng là cực kỳ hưởng thụ. Bất quá Quảng Nam cũng không thường xuyên rót rượu cho tiểu gia hỏa này, giấy tuyên trên bàn của nàng đã bị tiểu gia hỏa này thừa dịp say làm hỏng rất nhiều.
Bình thường Tuyết Danh đều sẽ tự mình đi ra ngoài tìm ăn, nhưng bộ dạng lo lắng như hôm nay, Quảng Nam chưa từng thấy qua. Lo lắng ra ngoài, Quảng Nam tự nhiên đuổi theo, bất quá sau một lát Quảng Nam đột nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play