Tiếng chuông cuối cùng vang vọng khắp Tu Di Các. Giờ phút này, Thu Bạch đã an tĩnh quỳ gối trước tượng Phật trong một gian tĩnh thất. Chỉ là nàng không nhìn thấy, tĩnh thất vốn chỉ có một mình nàng, hôm nay lại có một người lặng lẽ ngồi đả tọa ở trong đó từ sớm.
Hắn an tĩnh ngồi ở một bên, dường như không hề tồn tại trong không gian nhỏ này. Nhưng theo tiếng cửa mở và động tĩnh, hắn lại không thể không mở hai mắt, nhìn về phía cô gái đang quỳ gối trước tượng Bồ Tát.
Đây là một nữ tử có câu chuyện. Vi Thù nhìn rõ, trong mắt nàng từng có sự đau khổ, nhưng sau đó lại là sự thoải mái. Nàng đã vô lo vô nghĩ, nhưng trong lòng vẫn bảo lưu chấp niệm cuối cùng.
Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục. Giữa sinh và tử thường thường chỉ có một ý niệm. Hắn ngồi ở đây lĩnh hội sinh tử mười năm mà vẫn chưa thấu đáo. Nhưng trong mắt nữ tử trước mặt, dường như lại luôn có sự minh ngộ về sinh tử.
"Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn..."
Lời khấn nhỏ của Thu Bạch truyền vào tai người bên cạnh. Dù cách một tấm rèm, vị hòa thượng vẫn nghe rõ.
"A di đà Phật." Vị hòa thượng không khỏi nở nụ cười, khẽ niệm một tiếng Phật hiệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT