Tiếng kiếm ngân vang không nổi bật, nhưng rõ ràng âm thanh cố ý như vậy lọt vào tai Du Diệp Bạch, khiến hắn cuối cùng thoát khỏi tiếng sáo của Nguyệt Xuất Vân.
Đôi mắt cuối cùng khôi phục lại vẻ thanh tỉnh. Du Diệp Bạch ngẩng đầu lên, trước mắt nào có bóng tối và tuyệt vọng bao trùm kia, trước mắt vẫn chỉ có một thiếu niên tóc trắng yên tĩnh thổi sáo.
"Ảo giác? Lẽ nào tất cả những thứ này đều chỉ là ảo giác?"
Mồ hôi lạnh trên trán Du Diệp Bạch có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhất thời hắn hiểu rõ tình cảnh vừa rồi của mình nguy hiểm như thế nào. Lập tức, hắn lại đối với thiếu niên tóc trắng trước mắt này dâng lên sự kính nể vô hạn. Dĩ nhiên có thể dùng tiếng sáo để ảnh hưởng thậm chí khống chế tâm thần của người ta, thực lực như vậy, nhạc đạo quả thực sâu không lường được.
"Ba năm không gặp, tiếng sáo của Nguyệt tiểu ca vẫn khiến người ta thán phục."
Nguyệt Xuất Vân chậm rãi mở mắt, nhìn Kiếm Thập Nhị bên cạnh Du Diệp Bạch, không nhịn được lắc đầu nói: "Vẫn bị ngươi nhìn ra rồi. Tiếng kiếm ngân vang vừa rồi tuy nhẹ nhàng, nhưng sát khí trong đó đủ để khiến Du huynh tỉnh hồn. Khúc này, coi như là bị ngươi phá rồi."
"Nhạc đạo của Nguyệt tiểu ca quỷ thần khó lường, chỗ quỷ dị vừa rồi ta vẫn có rất nhiều chỗ không nghĩ ra. Dùng sát khí thức tỉnh Diệp Bạch cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi." Kiếm Thập Nhị nói thẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play