Đúng sai trên đời này ban đầu chính là không nói được, cũng như việc gặp gỡ rồi chia ly đều đến đột ngột như vậy.
Ngoài thành Lạc Châu, Tần Lãng Ca nhìn Nguyệt Xuất Vân cùng Linh Nguyệt điều khiển xe ngựa đi về phía Tùy Châu, trong lòng không hiểu thoáng qua một ít tâm trạng không tốt. Mặc dù không biết tại sao, nhưng lần chia ly này mang đến cho hắn một cảm giác, phàm là nhớ tới liền cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
"Nguyệt huynh đệ, càng ngày càng không thể nhìn thấu rồi."
Tần Lãng Ca thầm than một tiếng, cũng cùng Trần Tư Vũ rời khỏi Lạc Châu, đi về phía địa điểm tổ chức đại hội võ lâm Thanh Giang. Cũng như Nguyệt Xuất Vân có mục đích của Nguyệt Xuất Vân, Tần Lãng Ca cũng có sứ mạng của chính mình. Mỗi người trên người gánh vác đồ vật không giống nhau, con đường trước mắt tự nhiên không thể tương đồng.
Ngày hai mươi tháng bảy, cách đại hội võ lâm cử hành còn không tới một tháng, mấy ngày mưa dầm liên tiếp khiến sắc trời ngột ngạt không ít. Cũng may Tùy Châu đã đến trước mắt, như vậy Nguyệt Xuất Vân cùng Linh Nguyệt cũng có thể vào thành tìm một nhà khách sạn để nghỉ ngơi một chút.
Không giống với nơi phong nhã như Lạc Châu, Tùy Châu cho người ta cảm giác càng thêm nghiêm túc. Ví dụ như lính gác cửa thành, cửa thành Lạc Châu căn bản không có nhiều lính gác như vậy. Nếu có người muốn vào thành, tất phải trải qua sự lục soát của những lính gác này. Càng không cần phải nói sau khi vào thành, cái cảm giác như lúc nào cũng có người đang dò xét mình ở khắp nơi, khiến Nguyệt Xuất Vân không khỏi dâng lên vài phần cảm giác trông gà hóa cuốc.
Bất quá may mà cảm giác như vậy chỉ là thoáng qua. Tùy ý tìm một nhà khách sạn gần cửa thành, Nguyệt Xuất Vân liền cùng Linh Nguyệt đi vào bên trong, lại tìm một chỗ gần cửa chính khách sạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT