Ánh mắt Nguyệt Xuất Vân vẫn luôn dõi theo hòa thượng. Chẳng biết vì sao, hòa thượng trước mắt này luôn cho anh một cảm giác vô cùng khác lạ. Dù y phục rách rưới, nhưng ý cười trong mắt lại không hề che giấu. Có thể người thường không thấy được tâm trạng của hắn, nhưng Nguyệt Xuất Vân có thể thấy. Hắn dường như là một du khách lang bạt trong trời đất này, đi đến đâu chơi đến đó, tâm không lo nghĩ, vui vẻ tự tại, quả thực là một điều đáng mừng.
Hơn nữa, Nguyệt Xuất Vân còn ngửi thấy từ trên người hòa thượng một luồng mùi rượu vô cùng yếu ớt.
Mùi rượu dính trên người một người, trừ khi là uống không ít, nếu không thì là tạp dịch quán rượu. Nếu chỉ dính một chút lên y phục, chẳng bao lâu sau sẽ không ai có thể ngửi thấy được mùi rượu này nữa. Hòa thượng đi một chặng đường dài, đã đi không ít, bây giờ trên người còn lưu lại mùi rượu, chỉ có thể nói rõ hòa thượng trước mắt này cũng là một hòa thượng không tuân thủ thanh quy giới luật.
Nguyệt Xuất Vân nhất thời hứng thú, anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Nếu hòa thượng này vốn dĩ là một hòa thượng không tuân thủ thanh quy giới luật, vậy dẫn hắn đi phá thêm vài giới nữa, nghĩ đến cuối cùng thì hắn vẫn sẽ đồng ý. Hơn nữa, dẫn một hòa thượng đi phá giới, Nguyệt Xuất Vân rất muốn nhìn thấy đám người ở Tu Di các kia, sau khi nhìn thấy hành vi của hắn như vậy sẽ có vẻ mặt gì. Mặc dù đến lúc đó sợ lại là một làn sóng ngôn ngữ giao phong, nhưng nếu nói đến việc biến đen thành trắng, Nguyệt Xuất Vân chưa từng sợ ai!
Thuyền xuôi dòng mà xuống, người lái đò chỉ việc điều khiển phương hướng, làm nhiều năm như vậy, chuyện nhỏ này đối với ông mà nói đương nhiên không thành vấn đề. Vì vậy, Nguyệt Xuất Vân tự nhiên không cần lo lắng chuyện khác, một tay cầm sáo Tuyết Phượng Băng Vương, một tay đặt ra sau lưng, ánh sáng chiều tà, tuy không có rượu không có thơ, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như cưỡi gió lướt mây.
Đương nhiên, còn một chuyện quên nói, đó chính là cây sáo ngọc trắng như tuyết này của Nguyệt Xuất Vân, tự nhiên là từ bên trong hệ thống mà có được. Ngày đó đánh với Đao Vô Ngân một trận, Nguyệt Xuất Vân đã đạt được một cái danh hiệu "sơ chiến cáo tiệp", phần thưởng tự nhiên chính là cây sáo Tuyết Phượng Băng Vương trong tay. Hệ thống đánh giá rằng cây sáo này cũng có chút quan hệ với Trường Ca Môn, nhưng Nguyệt Xuất Vân nghiên cứu hồi lâu, lại không phát hiện bất kỳ yếu tố nào liên quan đến Trường Ca Môn trong đó.
Hay là… Tuyết Phượng Băng Vương địch lẽ nào là một vật trang sức đã từng thuộc về một người Trường Ca Môn nổi danh một phương?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play