Cầm Tâm Đài, được đặt tên vì một vị tiền bối của Phượng Minh các đã ở đây mà lĩnh ngộ ra tâm tư từ khúc đàn, vì vậy nơi này liền trở thành thánh địa của Phượng Minh các từ trước đến nay.
Trước đình đài hương tạ, thế núi đột biến, hóa ra lại miễn cưỡng mọc ra một khối cự thạch bại lộ ở ngoài đỉnh núi. Nơi này chính là Cầm Tâm Đài của Phượng Minh các.
Khóe miệng Nguyệt Xuất Vân mang theo vài phần mỉm cười ung dung, dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở dưới khán đài, hắn bước nhanh đi tới trung tâm Cầm Tâm Đài. Hắn vừa vặn liền nhìn thấy bồ đoàn trước mắt. Bất quá Nguyệt Xuất Vân cũng không có lập tức ngồi xuống, mà là xoay người nhìn về phía mọi người ở dưới đài, trầm mặc hai giây, lúc này mới sảng khoái nở nụ cười, mở miệng nói: "Chư vị sư thúc sư bá hữu lễ, Xuất Vân tuy nhập môn muộn, nhưng cũng rõ ràng Cầm Tâm Đại Điển là thịnh hội của sư môn, vì vậy trong lòng mong mỏi, liền lần này cũng đến thử xem. Nhiên Xuất Vân cũng biết bản lĩnh của chính mình, là cố không dám chờ đợi các sư thúc sư bá ra tay sau khi lại bêu xấu, chỉ có thể ném gạch hút ngọc, kính xin các sư thúc sư bá chỉ điểm phủ chính."
Sau khi ôm quyền cung kính hành lễ, Nguyệt Xuất Vân lập tức đưa mắt nhìn về vị trí của sư phụ mình. Thấy nàng hài lòng gật đầu, khóe mắt hắn lập tức xẹt qua một đạo ý cười rạng rỡ, thuận lợi gỡ xuống Thanh Trúc Vị Ngữ sau lưng, lúc này mới xoay người ngồi trên bồ đoàn. Thanh Trúc Vị Ngữ nằm ngang trước đầu gối, vẻ mặt Nguyệt Xuất Vân lúc này mới nghiêm túc vài phần.
"Là hắn?"
"Tiểu sư điệt?"
"Tiểu sư điệt cũng tới tham gia Cầm Tâm Đại Điển?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play