Khúc "Huyễn Ma Vấn Tâm", lại là một cái tên xa lạ, mà với tư cách là khúc cùng tên với biệt danh của Hàn Phi Trì, tự nhiên hẳn là tuyệt kỹ đắc ý nhất của Hàn Phi Trì.
Đáng tiếc, Nguyệt Xuất Vân còn muốn nghe một chút khúc "Huyễn Ma Vấn Tâm" này rốt cuộc có chỗ khác biệt gì, ai ngờ trong đầu một trận đau nhói, lại như gặp đòn nghiêm trọng. Giây tiếp theo, ý thức trở về bản thân, trước mắt dường như có một cảm giác hơi hơi chói mắt, Nguyệt Xuất Vân lúc này mới phát hiện thời gian một đêm đã trôi qua.
Xoay người nhìn tới, Hạnh Nhi đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng và nước rửa mặt. Thấy Nguyệt Xuất Vân tỉnh lại, liền vui vẻ nói: "Tiên sinh, người tỉnh rồi."
"Đêm qua thời gian hình như trôi qua nhanh hơn rất nhiều so với bình thường." Nguyệt Xuất Vân không khỏi cảm khái, nhưng trong lòng lại đột nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng mình nhìn thấy trước khi tỉnh lại, lập tức ngửi một cái mùi vị trong không khí, cười nói: "Hạnh Nhi, bữa sáng hôm nay, là tay nghề của vị mỹ nhân chủ bếp kia sao?"
"Tiên sinh thật lợi hại, điều này cũng có thể đoán được!"
"Điều này có gì lợi hại, lợi hại đến đâu cũng chỉ bất quá là đoán một kẻ tham ăn, huống hồ mùi vị độc nhất vô nhị này, người khác không làm được, ăn qua một lần, tự nhiên không quên được."
Nguyệt Xuất Vân cười lắc đầu, lập tức đứng dậy ngồi dậy. Hạnh Nhi thấy vậy lúc này hầu hạ Nguyệt Xuất Vân thay y phục, ngồi trên xe đẩy, rồi mới đẩy hắn đi rửa mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT