Xưa có nhạc Thánh Sư Khoáng, làm hai khúc “Dương Xuân”, “Bạch Tuyết”. “Dương Xuân” lấy vạn vật báo xuân, ý chí nhẹ nhàng, “Bạch Tuyết” lấy khí chất lạnh lẽo thanh khiết, âm thanh như tuyết trúc ngọc đẹp.
Nguyệt Xuất Vân từng có được “Dương Xuân Bạch Tuyết”, nhưng thực chất không phải là khúc tì bà “Dương Xuân Bạch Tuyết” mà là hai khúc đàn cổ “Dương Xuân” và “Bạch Tuyết”. Nhớ lúc xưa chỉ có bản phổ mà không thể lĩnh hội phong cách trong đó, nhưng ngày hôm nay đã có thể mơ hồ cảm nhận được ý cảnh trong khúc “Bạch Tuyết”. Dù là Nguyệt Xuất Vân trong lòng cũng không nhịn được mà hơi xúc động.
“Dương Xuân Bạch Tuyết” là khúc nhạc cao siêu ít người hiểu. Một khúc nhạc như vậy trong rừng tuyết hoang vắng này dường như càng thêm vẻ cao ngạo. Trên mặt Nguyệt Xuất Vân mang theo ý cười, như thể có thể đánh đàn đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Còn Tửu Mộc Tượng yên lặng lắng nghe, chỉ chờ một khúc kết thúc, lúc này mới thở dài một tiếng, cũng không biết là vì khúc đàn này hay vì người đánh đàn.
Khúc tên “Bạch Tuyết”, nhưng trong lúc tiếng đàn chảy trôi, Tửu Mộc Tượng lại không hề nghe được nửa phần cảm giác lạnh lẽo. Thậm chí xung quanh Nguyệt Xuất Vân còn sinh ra một tia gợn sóng nội lực mênh mông, theo tiếng đàn truyền ra đồng thời còn làm tan chảy tuyết đọng xung quanh.
“Nội lực như vậy, trong Địa Bảng lại có mấy người có thể sánh được?” Tửu Mộc Tượng tự hỏi, nhưng khi hắn cẩn thận suy ngẫm, lại càng cảm thấy thiếu niên trước mắt này sâu không lường được.
“Kỷ kỷ… kỷ kỷ…”
Một âm thanh rõ ràng truyền đến từ phía trước. Tửu Mộc Tượng giương cung cài tên, mũi tên lạnh lẽo trong nháy mắt đã chỉ về nơi phát ra âm thanh. Nhưng trong chớp mắt, Tửu Mộc Tượng lại thả mũi tên xuống, rồi cười nói: “Hóa ra là con vật nhỏ này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT