Ngày hôm sau, Thư Mạch đến công ty sau Trần Vũ liền đưa bản nội dung công việc đã đóng dấu cho cô ta. Chẳng bao lâu sau, Trần Vũ gọi cậu cùng hai đồng nghiệp khác vào văn phòng, phân công việc của cậu cho hai người kia và yêu cầu cậu tiến hành bàn giao công việc cho họ.
Mấy ngày sau đó, Thư Mạch đều cùng hai đồng nghiệp kia tiến hành bàn giao công việc. Thấy việc bàn giao đã gần xong xuôi, Thư Mạch tìm đến Trần Vũ, "Chị Trần, công việc của em đã bàn giao gần xong rồi, từ tuần sau em sẽ không đến nữa."
"Được." Trần Vũ trả lời.
Thứ sáu, Thư Mạch cùng đồng nghiệp tiến hành bàn giao cuối cùng, cậu đã sớm thu dọn đồ đạc cá nhân xong xuôi, đến giờ thì trực tiếp chấm công tan làm.
Bước ra khỏi công ty đó, cậu cảm thấy cả người như được giải thoát. Về sau không bao giờ phải cần cả ngày đối phó với sếp không có việc gì cũng tìm việc để gây khó dễ, không bao giờ phải lo lắng không biết mình sẽ vi phạm cái quy định kỳ quặc nào của công ty mà bị trừ lương nữa.
Tuy rằng cậu đã trở thành một người thất nghiệp, nhưng bây giờ này cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Hơn nữa, tiểu thuyết mới của cậu đã có ý tưởng cốt truyện hoàn chỉnh, có thể nhân lúc này bắt đầu viết một quyển sách mới.
Về đến nhà đã hơn 8 giờ, Thư Mạch nấu chút mì chay đơn giản ăn, sau đó chơi hai ván game rồi chuẩn bị đi tắm rửa ngủ.
"Đánh răng đánh răng tắm tắm...... Rửa rửa răng.......”
"Phanh......" Thư Mạch vừa tắm vừa hát, sau đó bi kịch xảy ra, cậu không chú ý chân nên bị trượt ngã, đầu đập vào tường phòng vệ sinh rồi ngã xuống, trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Thư Mạch chậm rãi mở mắt.
"Má...... Đau quá." Thư Mạch một tay ôm gáy, tay kia chống người ngồi dậy, đợi cơn đau đầu dịu bớt một chút, cậu mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tất cả những gì cậu nhìn thấy đều là những cây cổ thụ cao lớn, mỗi cây cao đến mấy chục mét. Cỏ xung quanh cũng cao lớn hơn những gì cậu từng thấy và cậu đang ngồi trên một tảng đá. Trên người cậu chỉ có một chiếc lá cây che đậy bộ phận quan trọng. Thư Mạch tức khắc ngây người.
Cậu nhớ rõ mình đang tắm ở nhà, sao lại trần truồng đột nhiên xuất hiện ở khu rừng nguyên thủy này?
Thư Mạch ngốc, thực sự ngốc.
Thư Mạch khó hiểu, vô cùng khó hiểu.
"Ký chủ, cậu tỉnh rồi à."
Đột nhiên trong đầu truyền đến một giọng máy móc khiến Thư Mạch hoảng sợ.
"Ai? Là ai đang nói chuyện?" Thư Mạch ngó trái ngó phải cố gắng tìm ra người đang nói.
"Ký chủ, tui là hệ thống Thần Thú trưởng thành đến phụ trợ cậu trở thành Thần Thú." Giọng máy móc lại một lần nữa truyền đến từ trong đầu Thư Mạch.
"Hả? Mày là cái thứ gì cơ?" Thư Mạch sửng sốt, lúc này cậu đã xác định giọng nói phát ra từ trong đầu mình.
"Ký chủ, tui là hệ thống Thần Thú đến phụ trợ cậu trở thành Thần Thú." Hệ thống giải thích.
"Thần Thú? Mày nói tao trở thành Thần Thú?"
"Đúng vậy, ký chủ."
"Tao là một người bình thường sao có thể trở thành Thần Thú?" Thư Mạch có chút không thể tin hỏi.
"Hiện tại ký chủ đương nhiên không có khả năng trở thành Thần Thú, nhưng trải qua sự trở giúp của tui ký chủ cậu nhất định sẽ trở thành một Thần Thú đủ tư cách." Hệ thống tự tin nói.
"Từ từ...... Vậy là mày đưa tao đến đây sao?"
"Đúng vậy...... Là tui mang ký chủ đến."
"Mày không được sự đồng ý của tao đã đưa tao đến nơi quái quỷ này thì thôi đi, ít nhất cũng phải cho tao mặc quần áo chứ, làm tao trần truồng đến đây mày bảo sau này tao còn mặt mũi nào gặp người khác?" Thư Mạch có chút tức giận nói.
"Cái này...... Xung quanh cũng không có ai, nên trời biết đất biết, cậu biết tui biết, sẽ không có ai khác biết ký chủ cậu khỏa thân cả. Hơn nữa, tui không phải đã cho cậu một chiếc lá che thân rồi sao?" Hệ thống có chút chột dạ nói.
"Vậy tao thật sự phải cảm ơn mày đã cho tao một chiếc lá che thân nha." Thư Mạch trợn trắng mắt.
"Cũng không cần cảm ơn, đây là việc tui nên làm."
"......" Thư Mạch muốn đánh hệ thống một trận nhưng lại bất lực, dù sao hệ thống ở trong đầu cậu, đánh cũng không đánh được chỉ có thể từ bỏ.
"Tao vẫn còn ở Trái Đất sao?" Thư Mạch nhìn cảnh vật xung quanh, cậu không chắc mình còn ở địa cầu hay không.
"Nơi này là đại lục Lam Vũ, thế giới này chia thành thú nhân và á thú nhân. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì ít nhất có thể sống đến 300 tuổi. Thú nhân có thể biến hóa thành hình thú, phụ trách đi săn và bảo vệ bộ lạc, tộc trưởng bộ lạc cũng do thú nhân đảm nhiệm. Còn á thú nhân thì không thể biến hóa thành hình thú, họ phụ trách việc thu thập cho bộ lạc, có thể sinh con. Á thú nhân sinh tồn không dễ dàng, ngoại trừ thu thập thì hầu như không ra khỏi bộ lạc, nếu đi ra ngoài thu thập cũng sẽ có thú nhân xung quanh bảo vệ. Tư tế bộ lạc thông thường sẽ được tuyển chọn từ những á thú nhân có thiên phú, tư tế chủ yếu phụ trách việc hiến tế và chữa bệnh cho bộ lạc......" Hệ thống giải thích cho Thư Mạch tình hình cơ bản của thế giới này.
"1 năm có ba quý 12 tháng, 1 tháng có 30 ngày, một ngày có 32 tiếng đồng hồ, phân thành mùa xuân, mùa hạ và mùa đông ba mùa, mỗi quý bốn tháng. Hiện tại là tháng thứ 2 của mùa hạ, cứ 21 ngày của tháng thứ 4 mùa hạ sẽ có mưa, mỗi lần kéo dài 3 ngày."
"Thế giới này chia thành năm đại lục đông, tây, nam, bắc, trung tâm là Vô Vọng Sâm Lâm. Vô Vọng Sâm Lâm là cấm địa của thế giới này, chỉ có thể vào không thể ra." Nói đến đây, hệ thống có chút chột dạ.
Nghe hệ thống giảng giải, Thư Mạch có chút tuyệt vọng nằm xuống hai mắt vô hồn nhìn lên.
Đúng như dự đoán của cậu nơi này không phải Trái Đất. Cậu xuyên qua, lại còn xuyên đến thế giới thú nhân. Giả thiết này không khác gì mấy quyển tiểu thuyết thú nhân cậu từng đọc, chỉ khác là người ta xuyên qua đều có quần áo mặc, đến lượt cậu thì đến cả quần đùi cũng không có, thôi xong đời rồi.
"Vậy hiện tại tao đang ở đại lục nào? Nơi này gần bộ lạc nào nhất?" Thư Mạch chán chường hỏi.
"Chúng ta hiện đang ở trung tâm Vô Vọng Sâm Lâm, xung quanh không có bộ lạc nào cả." Hệ thống chột dạ đáp.
"Cái gì? Vô Vọng Sâm Lâm?" Thư Mạch đột ngột ngồi bật dậy, lớn tiếng hỏi.
"Đúng vậy, Vô Vọng Sâm Lâm." Hệ thống cẩn thận trả lời.
"A... Thôi xong đời rồi."
Bỗng nhiên Thư Mạch nhớ ra hệ thống nói là trung tâm Vô Vọng Sâm Lâm. Cậu có chút lo lắng hỏi: "Càng đi vào trung tâm càng an toàn sao?"
"Ờ... Càng đi vào trung tâm càng nguy hiểm." Hệ thống thận trọng đáp.
Thư Mạch lại chán chường nằm xuống, giờ phút này cậu thật sự muốn chết quách cho xong.
Tốt... Tốt... Tốt lắm, cậu biết ngay mình không có số may mắn như vậy. Người khác xuyên qua trừ quần áo còn mang theo cả đống đồ đạc, đến lượt cậu thì đến cái quần đùi cũng không có. Người khác xuyên qua đều gần các bộ lạc khác, cậu trực tiếp xuyên vào cấm địa, xung quanh đến cái bộ lạc cũng không có.
Hỏi xem có ai xuyên không thảm như cậu không?
Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là cậu không hề vướng bận chút nào với người và vật ở Trái Đất . Cha mẹ cậu đều là con một, ông bà nội đã mất trước khi cậu sinh ra.
Sau khi cậu cai sữa, cha mẹ phải ra ngoài làm công nên từ nhỏ cậu đã được ông bà ngoại nuôi lớn. Bà ngoại sức khỏe yếu, qua đời vì một cơn bệnh nặng vào ngày mùng một của cậu.
Tình cảm ông bà ngoại luôn rất tốt, sau khi bà ngoại mất chưa đầy một năm thì ông ngoại cũng đi theo. Từ đó cha mẹ ở lại nông thôn nuôi cậu, có lẽ từ nhỏ cậu và cha mẹ không gặp nhau được mấy lần. Dù cậu biết cha mẹ ra ngoài làm công là vì muốn cho cậu một cuộc sống tốt hơn, nhưng thế nào cũng không thể thân thiết được.
Hồi cấp ba, cậu học ở trường huyện vì thị trấn không có trường cấp ba, chỉ có thể lên huyện học.
Đương nhiên cũng không thể về nhà mỗi ngày, cha mẹ cậu lại tiếp tục đi làm ăn xa, chỉ Tết Âm Lịch mới về nhà ở vài ngày.
Đến năm lớp 12, điều kiện kinh tế gia đình tốt hơn, họ mua một căn nhà ở thành phố C, từ đó một nhà ba người cuối cùng cũng đoàn tụ.
Năm nhất đại học, tuần nào cậu cũng về nhà. Đến năm hai, cha cậu ngoại tình bị mẹ phát hiện, hai người vì chuyện căn nhà thuộc về ai mà cãi nhau suốt ngày, khiến không khí trong nhà vô cùng căng thẳng, cậu cũng không muốn về nhà nữa.
Đầu năm ba đại học không lâu, không biết hai người thế nào lại đạt được thỏa thuận để lại căn nhà cho cậu, mẹ cậu chỉ cần không kết hôn thì vẫn có thể ở lại, sau đó hai người ly hôn kết thúc gần một năm trời cãi vã.
Từ đó về sau Thư Mạch gần như không còn liên lạc gì với cha mình. Vào các ngày lễ tết và sinh nhật của cha, Thư Mạch sẽ gửi vài lời chúc phúc nhưng cha cậu chưa bao giờ trả lời. Sau này Thư Mạch nghe nói cha cậu đã chia tay với người phụ nữ ngoại tình kia, rồi kết hôn với một cô gái trẻ kém Thư Mạch một tuổi và đã có con.
Năm Thư Mạch 22 tuổi, mẹ cậu đi du lịch và quen một người đàn ông trung niên, hai năm sau kết hôn với người đàn ông đó.
Ban đầu mẹ cậu còn thường xuyên liên lạc với cậu, sau đó dần dần thưa thớt, 1 tháng một lần, 3 tháng một lần, nửa năm một lần, cho đến bây giờ thì vào các ngày lễ tết và sinh nhật mẹ, cậu gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Thư Mạch không biết bao lâu họ sẽ phát hiện cậu biến mất và sau khi biết cậu biến mất, họ sẽ có tâm trạng như thế nào? Là đau buồn? Hay là vui vẻ vì thoát khỏi cái kẻ luôn cản trở họ?
Sau khi cậu biến mất, căn nhà cũng sẽ không còn ai ở, không biết cuối cùng họ sẽ xử lý căn nhà đó ra sao. Còn mấy vạn tiền tiết kiệm của cậu sẽ được phân chia như thế nào.
Bất quá, những điều này đều không còn liên quan đến cậu nữa. Quá khứ ra sao, tương lai thế nào, đều không liên quan đến cậu. Cậu muốn ở thế giới xa lạ này bắt đầu một đoạn cuộc sống hoàn toàn khác biệt so với trước đây.