Nam Thiều thích thế giới này. Đã rất lâu rồi cậu không được ngủ một giấc thoải mái đến vậy.

Khi còn bé, cậu ốm yếu, lại phải một mình trốn chạy khắp nơi. Có được một chiếc giường để nghỉ ngơi là điều xa xỉ. Hầu hết thời gian, cậu ngủ trong những hang động đầy đá lởm chởm, trên những cành cây xù xì cộm lưng, hay trên những bãi cỏ gai góc đâm vào người. Một phòng chứa củi trong quán trọ cũng đã là một căn phòng sang trọng đối với cậu.

Đến khi vu lực của cậu trở nên cường đại, có nơi dừng chân thoải mái rồi, thì lại có những kẻ không biết tự lượng sức mình mò lên đỉnh núi làm phiền sự thanh tịnh của cậu. Cho nên cậu chưa từng được nghỉ ngơi yên ổn lấy một lần.

Cậu thích thế giới này, thật yên tĩnh, bình lặng, không ai quấy rầy cậu ngủ một giấc thật đã đời.

— Cho đến khi tiếng chuông điện thoại phiền phức kia đánh thức cậu.

Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rung lên bần bật. Nam Thiều chẳng buồn nhấc máy, cứ thế nằm ườn trên giường, chờ đợi người ở đầu dây bên kia biết điều mà cúp máy. Nhưng người đó lại rất kiên trì, để điện thoại réo liên tục suốt hai phút.

Tiếng rung làm chiếc điện thoại từ trên tủ đầu giường rơi xuống bên cạnh.

Cánh tay trắng nõn của Nam Thiều vươn ra từ trong chiếc chăn bông màu xám đậm. Ngón tay cậu khẽ chỉ, chiếc điện thoại liền lơ lửng giữa không trung rồi bay về phía cậu. Cậu hờ hững liếc nhìn màn hình hiển thị tên người gọi.

— Anh Lý.

Nam Thiều dựa theo ký ức đã tiếp nhận mà bắt máy, đôi môi mỏng hé mở, giọng nói còn ngái ngủ khàn khàn và lười biếng.

“Có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia có vẻ rất bực bội, tính tình nóng nảy, nói chuyện như hét: “Nam Thiều, cậu nhớ cho kỹ cậu đang dựa vào tôi để kiếm cơm đấy nhé! Làm ra vẻ không thèm nghe điện thoại là có ý gì, không muốn làm nữa à?”

“Ừ.” Nam Thiều đáp một tiếng rồi cúp máy.

Nghề nghiệp của nguyên chủ là một nghệ sĩ, ca hát, nhảy múa. Nếu ở thế giới trước của cậu thì chính là phường hát xướng, thuộc tầng lớp nô lệ của Nhân tộc.

Một Vu tộc từng bị cả thế giới truy sát như Nam Thiều đương nhiên chẳng coi trọng gì nghề hát xướng, nhưng cậu cũng không có hứng thú tiếp tục sự nghiệp của nguyên chủ, diễn một vai hề lừa gạt thiên hạ.

Cậu đã lên kế hoạch cho tương lai của mình. Trước tiên, cậu muốn tìm lại cây Vu Trượng. Sau khi tìm được, cậu sẽ tìm một vùng núi sâu rừng thẳm để ẩn cư.

Hiện tại, trong thẻ của nguyên chủ còn 50 vạn, hoàn toàn đủ để cậu sống tạm giữa chốn nhân gian trước khi quy ẩn, cho nên cậu không cần phải làm việc.

Năm giây sau khi cúp máy, người được lưu tên là “anh Lý” lại gọi đến, giọng điệu nghe còn nóng nảy hơn.

“Nam Thiều, cậu dám cúp máy của tôi! Cậu…”

“Có chuyện gì?” Nam Thiều thản nhiên hỏi, cắt ngang những lời sắp tuôn ra của đối phương.

Anh Lý: “Thái độ của cậu là sao đấy! Tôi xem ra vị trí khách mời thường trú trong show thực tế hàng đầu mà tôi vừa mới tranh thủ được cho cậu nên đổi người khác thì hơn! Cậu cứ tiếp tục bị đóng băng hoạt động đi!”

“Ồ.” Nam Thiều cúp máy, tiện tay chặn luôn số.

Cậu chống tay ngồi dậy, mái tóc trắng dài xõa xuống trước ngực. Chiếc chăn bông màu xám đậm trượt khỏi vai cậu, để lộ hình xăm rắn khổng lồ chiếm gần nửa thân người.

Vu tộc có vu lực cường đại, không chỉ nguyên thần có thể hóa thành rắn khổng lồ, mà trên người cũng sẽ xuất hiện hình xăm rắn Vu tộc. Hình xăm ấy uốn lượn từ đùi phải lên, quấn quanh eo, cuối cùng là chiếc đầu rắn lạnh lùng uy nghiêm hạ xuống vai.

Nam Thiều mình trần bước xuống giường, thong thả đi đến phòng thay đồ. Giữa một tủ quần áo đầy màu sắc sặc sỡ, với những bộ đồ kiệm vải, cậu chọn một bộ tương đối bình thường.

Xét thấy nguyên chủ là một ngôi sao có chút danh tiếng, để tránh gây ra những rắc rối không đáng có ở một mức độ nhất định, cậu lịch sự đội một chiếc mũ lưỡi trai để che đi dung mạo.

Cậu không đeo khẩu trang, vì không thích, cũng không thực sự cần thiết.

Nguyên chủ ngày thường thích trang điểm đậm, nếu có mẹ ruột ở đây chắc cũng không nhận ra. Giờ chỉ cần dùng mũ che đi mái tóc bạch kim nổi bật kia thì cơ bản không ai có thể nhận ra gương mặt mộc của cậu.

Ngủ một đêm dậy, cậu muốn ra ngoài. Điểm đến là một quán lẩu ở quảng trường Vạn Phương trung tâm thành phố, một nơi mà nguyên chủ đã lưu lại rất lâu nhưng chưa có dịp đi ăn.

Cậu đói bụng, cần phải ăn cơm.

Ký ức của nguyên chủ cho cậu biết thế giới này có một thứ gọi là cơm hộp, đặt hàng trên mạng sẽ có người giao đến tận nhà. Tuy tiện lợi nhưng không tốt cho sức khỏe, vẫn là nên đến quán ăn thì hơn.

Còn về cây Vu Trượng, tạm thời không vội. Chờ cậu ăn no uống say rồi dùng vu lực cảm ứng một chút là biết nó đang ở đâu.

Nam Thiều bắt xe đến quảng trường Vạn Phương trung tâm thành phố.

Hôm nay là cuối tuần, thời tiết đẹp, trên quảng trường người qua kẻ lại tấp nập.

Ở trung tâm quảng trường đang có cuộc thi trống Jazz của trẻ em. Mấy nhóc tì bé bằng củ cải cầm những chiếc dùi trống to bằng cả bắp chân, tự tin đánh trống theo điệu nhạc. Tiếng trống không hay lắm, nhưng lũ trẻ thì rất đáng yêu.

Nam Thiều hứng thú đi đến xem.

Cậu vừa đứng yên ở một chỗ hơi trống trải, ống quần bị một cô bé cao khoảng một mét níu lấy hai cái.

Cô bé là một tay trống nhí tham gia cuộc thi, vì biểu hiện xuất sắc nên được cô giáo thưởng cho một bông hoa hướng dương.

Lúc này, cô bé đưa bông hoa hướng dương cho Nam Thiều, để lộ hàm răng sún vì ăn kẹo, cười tươi như đóa hoa trên tay.

Cô bé nói: “Ba nói hoa tươi tặng người đẹp. Anh trai đẹp trai quá, Điềm Điềm tặng hoa cho anh trai.”

Nam Thiều ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cô bé, gương mặt rạng rỡ nở nụ cười dịu dàng. Cậu nhận lấy bông hoa, véo nhẹ má bầu bĩnh của cô bé, giọng ấm áp: “Cảm ơn em, em tên là Điềm Điềm à?”

Ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với cậu một cách thiện ý như vậy.

Trẻ con ở thế giới này đáng yêu hơn nhiều so với thế giới của cậu.

Cô bé gật đầu lia lịa, mắt sáng long lanh: “Vâng ạ! Điềm Điềm rất ngọt, anh trai xinh đẹp tên là gì ạ?”

“Xin lỗi, cháu nó làm phiền anh rồi.” Cha mẹ cô bé thấy con gái mình lại chạy đi bắt chuyện với một anh chàng đẹp trai thì vội vàng chạy tới, vẻ mặt không giấu được sự ngượng ngùng.

Nam Thiều đứng dậy, véo nhẹ bên má còn lại của cô bé, động tác trêu đùa nhưng lại toát lên vẻ thanh cao tao nhã. Cậu ngước nhìn cha mẹ cô bé, khẽ cười: “Không phiền đâu, cháu bé rất đáng yêu.”

“Oa~” Cô bé ôm mặt, vẻ mặt say sưa, vui vẻ quay sang hỏi cha mẹ: “Ba mẹ có nghe thấy không, anh trai xinh đẹp khen con đáng yêu đó!”

Cha cô bé khẽ che miệng con gái, nhỏ giọng phàn nàn: “Con đừng có làm mất mặt nữa, tháng này là lần thứ mấy rồi.”

Mẹ cô bé cười gượng chào tạm biệt Nam Thiều: “Sắp đến lượt cháu nó thi rồi, chúng tôi xin phép đưa cháu đi trước.”

Nam Thiều khẽ gật đầu.

Cô bé bị cha bế đi, cách xa hơn năm mét vẫn còn nghe thấy tiếng cô bé vùng vẫy không phục: “A~ Ba ơi, con còn chưa hỏi tên anh trai xinh đẹp mà, ba thả con xuống đi ——”

Nam Thiều bật cười, thầm nghĩ con bé này sau này chắc chắn rất giỏi nhìn người.

Nam Thiều liếc nhìn điện thoại, trước khi ra cửa cậu đã đặt chỗ ở quán lẩu trên một ứng dụng nhỏ, bây giờ cũng sắp đến giờ rồi.

Cậu đi về phía trung tâm thương mại, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao từ đám đông ở phía xa.

Nam Thiều dừng bước nhìn lại, thính lực của cậu có thể nghe xa đến trăm mét, cậu nghe thấy mọi người đang la hét ——

“Thận Quái! Thận Quái tới rồi!”

“Cứu mạng!”

“Tránh ra, đừng chạm vào tôi! Cứu mạng!”

Nam Thiều biết Thận Quái, cậu đã từng thấy nó trong ký ức của nguyên chủ.

Thế giới này cũng không hoàn toàn yên bình, tồn tại một loại quái vật gọi là Thận Quái. Toàn thân chúng đen nhánh, hình thù kỳ dị, bề mặt chảy một thứ chất lỏng sền sệt màu đen tựa như nhựa đường.

Chúng xuất quỷ nhập thần, hư hư thực thực, có thể hóa thành dạng hư ảo để xuyên qua bất kỳ vật chất nào, cũng có thể ngưng tụ thành thực thể để tấn công và nuốt chửng con người.

Hành tinh này hai ngàn năm trước không hề có Thận Quái. Truyền thuyết kể rằng, hai ngàn năm trước, một vị hoàng tử của một vương triều đã giết cha giết anh, mưu đồ soán vị, bị Thiên Đạo không dung. Thiên Đạo đã giáng Thận Quái xuống để trừng phạt toàn bộ vương triều đó.

Khoa học hiện đại thì giải thích Thận Quái là một loài sinh vật ngoài hành tinh rơi xuống cùng với thiên thạch.

Hai cách giải thích này, Nam Thiều đều không mấy quan tâm.

Theo cậu thấy, Thận Quái rất giống với Ảnh của Vu tộc.

Người Vu tộc có tuổi thọ rất dài, nhưng rồi cũng sẽ chết. Người Vu tộc không nỡ để người thân vĩnh viễn ra đi, nên trước khi người thân qua đời, họ sẽ rút lấy cái bóng và một sợi nguyên thần, dùng Ảnh thuật luyện chế thành Ảnh. Ảnh không sống không chết, có thể bầu bạn mãi mãi.

Chẳng lẽ thế giới này cũng có sinh vật giống Vu tộc sao?

Nam Thiều không để tâm.

Nhân tộc ở thế giới này yếu ớt như vậy, náo loạn hơn hai ngàn năm trên hành tinh này mà vẫn chưa thống trị được Nhân tộc, chắc cũng không phải là nhân vật gì lợi hại.

Cậu liếc nhìn đám đông đang chạy trốn tứ tán, rồi nhìn về phía trung tâm thương mại. Cậu hy vọng quán lẩu vẫn còn mở cửa, nếu không thì chuyến này coi như công cốc.

“Hu hu hu —— Ba ơi! Mẹ ơi!”

“Điềm Điềm! Điềm Điềm!”

Thận Quái có lẽ bị thu hút bởi sự bài trí lộng lẫy của sân khấu thi trống Jazz nên đã di chuyển về phía đó. Người lớn ôm lấy con cái bên cạnh mình bỏ chạy, nhưng cũng có những đứa trẻ bị đám đông làm lạc mất cha mẹ.

Điềm Điềm vừa mới lên sân khấu biểu diễn lượt thứ hai thì Thận Quái xuất hiện.

Cha mẹ cô bé bị dòng người xô đẩy đi mất, còn cô bé nhỏ nhắn thì bị xô ngã xuống đất. Vì quá sợ hãi, hai chân cô bé mềm nhũn, không thể đứng dậy nổi.

Mà Thận Quái chỉ còn cách cô bé hơn chục mét.

Thận Quái vô cùng hung tợn, những chiếc xúc tu của nó vung lên cắt ngang những người cản đường. Khi hứng lên, nó tóm lấy hai ba người nhét vào… thứ tạm gọi là “miệng”.

Cô bé tuyệt vọng, cha mẹ cô bé cũng tuyệt vọng.

Đúng lúc này, Điềm Điềm được một đôi tay trắng nõn, thon dài bế thốc lên…

Nể tình bông hoa hướng dương, Nam Thiều quyết định cứu Điềm Điềm một phen.

Cậu một tay ôm Điềm Điềm vào lòng, tay còn lại che mắt cô bé, giọng nói lười biếng mà dịu dàng khẽ an ủi: “Điềm Điềm ngoan, đừng sợ, anh trai xinh đẹp bảo vệ em.”

Thận Quái trông gớm ghiếc, trẻ con nên hạn chế nhìn những thứ này.

Cậu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt phượng hờ hững nhìn Thận Quái từng bước tiến lại gần. Trước mặt cậu có một tấm lưới vô hình được dệt bằng vu lực, Thận Quái đến gần chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.

Ngay khi Thận Quái sắp sửa biến mất, Nam Thiều bất ngờ bị ai đó “đánh lén”, kéo vào lòng. Chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống, mái tóc trắng dài lướt qua gương mặt, bay tán loạn. Khung cảnh trước mắt cậu đột ngột lùi lại hơn chục mét.

Bên tai cậu vang lên giọng nói trầm thấp, từ tính của một người đàn ông xa lạ: “Cứu không được, đừng cậy mạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play