“Tiêu diệt Nam Thiều! Diệt sạch Vu tộc! Tiêu diệt Nam Thiều! Diệt sạch Vu tộc!”

Đội quân diệt Vu đông đảo cuồn cuộn tụ tập dưới chân núi Quỷ Khóc, dẫn đầu là ba vị tôn giả có tu vi cao nhất Nhân tộc.

Nhắc đến Vu tộc, người ta liền nghĩ đến điều khiển con rối, rút hồn, đoạt xác, cướp đoạt sinh mệnh… Tất cả thuật pháp tà ác trên thế gian đều bắt nguồn từ Vu tộc.

Mẹ của Nam Thiều là người Vu tộc, nên cậu sinh ra cũng mang dòng máu Vu tộc.

Cha mẹ cậu là những người tốt nhất trên đời, họ luôn làm việc thiện, hành y cứu người. Những ai được họ giúp đỡ đều vô cùng biết ơn, gọi họ là đại thiện nhân.

Thế nhưng, khi mẹ cậu vô tình bị thương, để lộ dòng máu Vu tộc màu vàng đen đặc trưng, những kẻ đó liền lấy oán báo ân. Chúng dùng dao nhọn, trường mâu chĩa vào cả gia đình cậu, quyết đuổi cùng giết tận.

Nam Thiều cùng cha mẹ trốn chạy khắp nơi. Sau khi tận mắt chứng kiến cha mẹ bị người ta chém đầu, cậu chịu đả kích quá lớn, huyết mạch Vu tộc trong người thức tỉnh, cậu đã giết sạch tất cả những kẻ có mặt tại đó.

Kể từ đó, cuộc sống của cậu rơi vào vòng luẩn quẩn: người khác truy sát cậu, cậu phản sát lại họ.

Vu lực của cậu ngày càng mạnh mẽ qua những lần tôi luyện, đạt đến đỉnh cao, có khả năng hô mưa gọi gió. Với cậu, giết chóc cũng dễ dàng như uống một ngụm nước.

Ngọn núi Quỷ Khóc được tạo nên từ xương trắng của vô số kẻ đã chết dưới tay cậu suốt ngàn năm qua, oán khí ngút trời. Xung quanh núi trong phạm vi trăm dặm là một trận pháp khổng lồ. Nhân tộc đến đây thảo phạt cậu chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Nam Thiều ngồi trên vương tọa bằng xương trắng trên đỉnh núi Quỷ Khóc, khẽ đưa Vu Trượng lên. Thân trượng bằng vàng ròng, viên tinh thạch màu đen trên đỉnh phát ra ánh sáng bảy màu u ám. Mây đen cuồn cuộn, sấm sét rền vang trên đầu, những con ma vật tựa rắn khổng lồ luồn lách bay lượn giữa tầng mây, phát ra tiếng gầm rít như rồng ngâm.

Ánh mắt cậu chợt dừng lại trên đôi tay trắng nõn của mình. Đôi tay ấy đẹp tuyệt trần, còn mịn màng, trong suốt và hoàn mỹ hơn cả loại dương chi bạch ngọc thượng hạng.

Vậy mà, cậu lại thấy vô số dòng máu tanh hôi, thối rữa rỉ ra từ từng lỗ chân lông, kèm theo đó là tiếng gào thét dữ tợn của lũ vong linh. Tất cả thật dơ bẩn, xấu xí, ghê tởm và không thể chịu đựng nổi.

Với tu vi của cậu, đáng lẽ cậu có thể giết người vô hình, không để một giọt máu nào vấy bẩn bản thân. Nhưng mỗi lần ra tay, cậu đều cảm thấy mình thật dơ dáy, thứ máu tanh tưởi ghê tởm ấy như giòi bọ trong xương, đeo bám lấy cậu không buông.

Điều đó khiến cậu cảm thấy, ngay cả việc bước đến mộ phần của cha mẹ cũng là một sự làm bẩn đối với họ.

Nam Thiều chán ghét tất cả mọi thứ hiện tại.

Dù có giết sạch đám người dưới chân núi Quỷ Khóc thì đã sao? Nhân tộc vẫn sinh sôi nảy nở không ngừng, giết không bao giờ hết. Trừ khi… cậu hủy diệt cả thế giới này, mới có thể chấm dứt vòng xoáy giết chóc và tranh chấp vô tận.

Nhưng nếu làm vậy, tất cả mọi người trong thế giới này đều sẽ chết, cậu cũng không ngoại lệ.

Tất cả cùng chết, cũng tốt.

Đôi môi mỏng đỏ tươi của Nam Thiều khẽ hé, những câu cấm thuật cổ xưa, tối nghĩa tuôn ra. Vu Trượng của cậu bay vút lên không, dung hợp với nguyên thần của cậu đang hóa thành hình dạng một con rắn khổng lồ.

Da thịt cậu bắt đầu nứt nẻ, dòng máu màu vàng đen từ các vết rách tuôn ra thành ngàn vạn sợi, hỗn loạn bay lượn trong không trung, cuối cùng cũng hòa nhập vào Vu Trượng.

Trong chớp mắt, trời nghiêng đất sụp, nước từ chín tầng trời đổ xuống như thác lũ. Núi non sụp đổ, mặt đất nứt toác thành những khe vực sâu vạn mét, lửa địa ngục nóng rực từ lòng đất trào lên thiêu đốt vạn vật.

“A —— Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tên ma đầu đó lại dùng vu thuật gì vậy!”

“Cứu mạng, cứu tôi!”

“Trời sập! Trời sập rồi!”

……

Đám người dưới chân núi Quỷ Khóc hỗn loạn thành một bầy.

Vị tôn giả đứng đầu Nhân tộc biến sắc, hét lớn “Không hay rồi!”, dùng thuật pháp truyền giọng nói vang vọng khắp núi Quỷ Khóc: “Đó là cấm thuật ‘Quy Vô’ của Vu tộc! Mau hợp lực giết Nam Thiều, nếu không cả thế giới này sẽ tan thành hư vô!”

Nhưng chú thuật đã thành hình, không một ai có thể xoay chuyển được tình thế nữa.

Mọi người la hét thất thanh, rơi vào hỗn loạn, quay sang oán trách lẫn nhau tại sao lại đi thảo phạt Nam Thiều, để rồi bức cậu ta phát điên, hủy diệt cả thế giới.

Khóe môi Nam Thiều cong lên một nụ cười nhàn nhạt, mặc cho Vu Trượng hút cạn vu lực và sinh mệnh của mình, rồi giải phóng nguồn năng lượng đó để phá hủy toàn bộ thế giới.

Khoảnh khắc ý thức hoàn toàn tan biến, cậu nhớ về thời thơ ấu, cha ôm cậu và mẹ vào lòng, dịu dàng nói: “Chờ chữa khỏi dịch bệnh ở huyện Liên Phương xong, cha và mẹ sẽ đưa Thiều Nhi đến rừng hoa đào ẩn cư, được không con?”

Cha, mẹ, Thiều Nhi đến tìm cha mẹ đây…

Hình như là… cảm giác của nước.

Mình không chết sao?

Nam Thiều đột nhiên mở mắt.

Phía trên đầu cậu là trần nhà bằng nhựa màu trắng ngà, có đèn chiếu sáng gắn chìm bên trong. Một bên là chiếc quạt thông gió kêu ù ù, phía dưới là bồn rửa tay màu đen trắng treo tường cùng một tấm gương mờ hơi nước.

Đây là đâu?

Một dòng ký ức xa lạ không thuộc về mình ồ ạt tràn vào tâm trí Nam Thiều.

Năm phút sau, Nam Thiều nhếch môi, ánh mắt ánh lên ý cười.

Cậu đã sống lại.

Cậu đã dùng toàn bộ tu vi và sinh mệnh lực cả đời để hủy diệt thế giới cũ. Vụ nổ của thế giới đó tạo ra một nguồn năng lượng khổng lồ, xé rách một khe hở không gian, cuốn theo nguyên thần của cậu cùng Vu Trượng mang chút vu lực còn sót lại đến thế giới này.

Nguyên thần của cậu đã bất ngờ nhập vào cơ thể này, một cơ thể vừa mới tắt thở.

Nguyên chủ cũng tên là Nam Thiều. So với cuộc đời oai phong lẫy lừng của cậu, Nam Thiều này lại sống một cuộc đời vô cùng hèn nhát.

Nam Thiều hèn nhát này bỏ học cấp ba, vào nhà máy làm công. Làm được một tháng, nhờ vẻ ngoài nổi bật, cậu ta được một tay săn tìm ngôi sao phát hiện và ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Đồ của Cố thị.

Sau khi vào công ty, cậu ta không có chút chủ kiến nào, quản lý bảo gì làm nấy, cuối cùng bị xây dựng hình tượng "tai tiếng để nổi", chuyên bị chửi rủa. Một năm làm việc trong giới, không phải đang bị mắng thì cũng là trên đường đi bị mắng, khiến tinh thần cậu ta suy sụp.

Một tháng trước, cậu ta bị kẻ khác giật dây, đắc tội với một ảnh đế đang nổi, bị cả cộng đồng mạng tẩy chay, bạo lực mạng. Quẫn trí, cậu ta đã cắt cổ tay tự sát.

Lúc này, Nam Thiều đang ngâm mình trong bồn nước ấm pha loãng máu tươi, da thịt bị ngâm nước đến nhăn nheo. Nếu không có nguyên thần của cậu nhập vào, cơ thể này đã chết không thể chết hơn.

Cậu đưa tay lên khỏi mặt nước, vết cắt hỗn loạn trên cổ tay thậm chí đã không còn chảy máu.

Nam Thiều thở dài, miệng lẩm nhẩm những câu chú ngữ từ dị giới. Trong bồn tắm và trên sàn nhà, một làn sương máu màu đỏ từ từ bốc lên, ngày càng dày đặc rồi bao phủ lấy cậu.

Khoảng nửa giờ sau, sương máu trong phòng tắm tan biến hết. Nước trong bồn và tràn trên sàn nhà trở nên sạch sẽ, trong vắt như vừa mới xả từ vòi.

Trong làn nước, cơ thể vốn tái nhợt như xác chết ban nãy giờ đã hồng hào trở lại, vết thương dữ tợn trên cổ tay cũng biến mất không dấu vết.

Cậu đẹp đến mức không gì sánh nổi, tựa như một yêu tinh chuyên câu hồn đoạt phách hóa thành hình người, đang nghịch nước để dụ dỗ những kẻ khờ khạo sa vào bẫy.

Làn da cậu trắng nõn, đôi môi đỏ thắm, ánh mắt quyến rũ. Chiếc áo sơ mi lụa ướt sũng dính sát vào người, thấp thoáng để lộ hai điểm hồng trước ngực. Khẽ hé môi thở, có thể thấy đầu lưỡi đỏ tươi bên trong.

Nhưng kẻ nào dám cả gan cho rằng cậu dễ bắt nạt hay có thể tùy tiện đùa giỡn, thì cũng cách cái chết không xa nữa rồi.

Nam Thiều đứng dậy khỏi bồn tắm mà không cần dùng tay chống đỡ. Cậu vốn quen dùng vu lực để điều khiển mọi thứ, kể cả cơ thể mình, nhưng từ nay về sau, cậu phải tập làm một người bình thường không có vu lực.

Ừm… Ít nhất là tỏ ra bình thường trước mặt người khác.

Ký ức cho cậu biết, thế giới hiện tại hoàn toàn khác biệt với thế giới cũ của cậu. Nơi này không có Vu tộc với vu lực bẩm sinh, cũng không có linh lực cho người tu luyện. Con người ở đây được chia thành ba loại: Alpha, Beta và Omega.

Nghe nói Alpha là mạnh nhất, và cơ thể này chính là một Alpha.

Vì vậy, trong đầu Nam Thiều hình thành một đẳng thức: kẻ mạnh nhất thế giới này = Alpha = nguyên chủ của cơ thể này = một kẻ bất tài = rác rưởi = tất cả mọi người ở thế giới này đều là rác rưởi.

Ở thế giới cũ, Nam Thiều chưa từng có một ngày được sống yên ổn. Cậu nghĩ, có lẽ việc mình đến được thế giới này là nhờ mẹ phù hộ.

Mẹ cậu là Vu tộc thuần huyết cuối cùng trên thế gian. Vu Trượng là di vật của mẹ, chính nó đã mang theo nguyên thần của cậu đến đây, cũng như mẹ đã đưa cậu đến nơi này, thực hiện lời hứa về một chốn đào nguyên tránh xa mọi tranh chấp thế tục.

Nam Thiều quyết định sẽ sống một cuộc đời thật tốt, thật yên bình ở thế giới này, đúng như những gì cha mẹ cậu hằng mong đợi.

Cậu bước đến trước gương, khẽ nhướng mày. Dung mạo của kẻ bất tài này lại giống hệt cậu ở thế giới cũ, đến cả vị trí nốt ruồi nơi khóe mắt cũng y như nhau, cứ như là cùng một người.

Nhưng họ tuyệt đối không thể là cùng một người.

Ít nhất thì, dù ở thế giới cũ có bị truy sát, sỉ nhục, lừa gạt, phản bội, cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc tự hủy hoại bản thân. Cùng lắm thì cũng chỉ là chán ghét mà thôi.

Nếu nguyên chủ đã từ bỏ cơ thể này, vậy thì từ nay nó thuộc về cậu.

Sau khi đến thế giới này, nguyên thần của cậu đã tách khỏi Vu Trượng. Không biết cây trượng đã rơi ở đâu, nhưng di vật của mẹ thì nhất định phải tìm về.

Vu lực của cậu vốn đã chẳng còn lại bao nhiêu sau khi hủy diệt cả một thế giới, giờ lại dùng để chữa trị cơ thể này nên gần như cạn kiệt. Lang thang ở một thế giới xa lạ mà không có sức mạnh thì không an toàn chút nào.

Cũng may, vu lực sinh ra cùng người Vu tộc. Chỉ cần nguyên thần bất diệt thì vu lực sẽ không bao giờ cạn kiệt. Cậu chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.

Tiếp theo, cậu định đi ngủ một giấc, sau đó sẽ ra ngoài tìm Vu Trượng.

Nam Thiều cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, người trần như nhộng đi vào phòng ngủ, cuộn mình trong chăn rồi nhắm mắt ngủ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play