Lê Nhiên chẳng nói lời nào suốt dọc đường, còn Diêu Lượng thì ăn ké xong liền phủi mông rời đi, Lâm Mạch bèn theo sau anh trở về văn phòng.
“Em muốn ngủ một lát không?” Lê Nhiên cởi chiếc áo khoác ngoài trên người, treo lên giá áo cạnh đó rồi nói tiếp: “Phòng nghỉ bên trong có giường đấy.”
Lâm Mạch cũng cởi áo lông vũ trên người ra: “Ăn xong ngủ ngay, thế thì tôi thành heo mất.”
Lê Nhiên khẽ nhếch môi rồi lại thu về ngay, anh rót cho Lâm Mạch một ly nước ấm, đưa cho cậu: “Uống ly nước rồi đi ngủ đi.”
“Còn anh thì sao…” Lâm Mạch uống một hơi cạn sạch ly nước rồi hỏi anh: “Anh không ngủ à?”
Lê Nhiên đã ngồi xuống sau bàn làm việc: “Anh còn phải xem một tài liệu, em cứ ngủ trước đi.”
“Vậy được rồi.” Lâm Mạch tiu nghỉu đáp, đoạn đẩy cửa bước vào phòng nghỉ. Rèm cửa trong phòng được kéo kín mít, không gian tĩnh lặng như tờ, còn trong tủ quần áo thì treo đầy vest và sơ mi của Lê Nhiên, toàn một màu tối trầm buồn, rất phù hợp với tính cách của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT