Bút bi xoay chuyển nhanh như bay giữa các ngón tay thon dài, Khương Tiểu Soái bắt chéo chân với vẻ đầy phong cách, thỏa sức tận hưởng tháng ngày tươi đẹp không bị Quách Thành Vũ làm phiền. Kể từ sau khi thốt lời lẽ khắc nghiệt đó, Quách Thành Vũ dường như đã thực sự buông bỏ, suốt mấy ngày chưa đến đây “khám bệnh”, làm Khương Tiểu Soái vui muốn xỉu.
Đang nghĩ ngợi thì có một con quỷ bay lơ lửng vào phòng khám.
Khương Tiểu Soái quay đầu nhìn thì không khỏi giật nẩy mình, quầng mắt của Ngô Sở Uý thâm đen, con ngươi đục ngầu, ánh nhìn rời rạc, bước chân thì nặng nề… thậm chí còn mang theo cảm xúc xem cái chết nhẹ như không.
“Sao vậy? Lại xảy ra chuyện à?”
Nghe ra được khi Khương Tiểu Soái thốt ra từ “lại”, đến chính cậu ta cũng tỏ vẻ nghi ngờ với tần suất xuất hiện biến cố của Ngô Sở Uý.
Ngô Sở Uý lắc đầu, im lặng bước vào phòng, đóng cửa rầm một tiếng.
Khương Tiểu Soái hơi lo lắng, theo lý thì Ngô Sở Uý gặp chuyện không phải lần đầu, lần nào cũng sẽ buông mấy câu chửi rủa, chưa được hai tiếng sau đã trở lại bình thường, đó giờ chưa từng im lìm rồi tự nhốt mình trong phòng như thế này. Xem ra lần này còn nghiêm trọng hơn nhiều, Khương Tiểu Soái khẽ gõ cửa vài cái, cất giọng dịu dàng: “Đại Úy à, sao vậy? Ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Không có bất kỳ lời đáp nào.
“Không cần làm bộ đáng thương! Biến lẹ ra đây nhanh lên! Khóc hay quậy cũng phải nói cho tôi hay chứ!” Khương Tiểu Soái cuống quýt vô cùng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT