Khương Tiểu Soái liếc mắt ra ngoài, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã đến, chà đế giày thật dày xuống mặt đất vài cái thì thấy thật trơn, xem ra tối nay không về được rồi, ở lại phòng khám tiếp vậy.
Ngô Sở Uý ngồi xếp bằng trên chiếc giường đơn trong phòng, hít một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi thở ra, họng cứ lầm bà lầm bầm.
Khương Tiểu Soái búng vào đầu Ngô Sở Uý một phát, “Làm gì đó?”
“Đừng phá tôi." Ngô Sở Uý túm chặt cánh tay không ngoan ngoãn của Khương Tiểu Soái, “Tôi đang tu tập tính nết, lĩnh hội trí tuệ.”
Khương Tiểu Soái lật mu bàn tay của Ngô Sở Uý lại, thấy trên đó tím bầm một mảng. Mặc dù Ngô Sở Uý không nói nhưng Khương Tiểu Soái cũng biết, con hàng này chắc chắn ở ngoài kia bị người ta bắt nạt, nên giờ về nhà cầu điềm may đây mà. Có điều vậy cũng tốt, nhẫn nhịn dù sao cũng tốt hơn vô lo vô nghĩ, cậu ta biết tức giận chứng tỏ có phản ứng với thương tổn do người khác mang lại, không còn nghĩ rằng chịu thiệt là lẽ đương nhiên.
Qua một hồi lâu sau, Ngô Sở Uý bỗng lên tiếng, “Tôi không muốn bán hàng rong nữa."
Khương Tiểu Soái nhìn hắn, “Thấy mất phẩm giá? Không có địa vị xã hội? Không có mặt mũi bằng công việc trước?”
“Không phải.” Ngô Sở Uý thở dài, “Tôi vừa rồi có tính thử, tôi làm suốt một tuần lễ tổng cộng kiếm được hơn 200 tệ, trừ đi tiền hai chiếc xe ba gác, hai thùng sắt không gỉ và ba cái muôi, nhìn chung là làm ăn lỗ vốn đấy.”
Có thể không lỗ vốn à? Mới đi làm có một tuần đã xảy ra hai vụ, xem ra bán hàng rong cũng rủi ro phết.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play