Ngô Sở Uý không dám bày sạp ở chỗ cũ nữa, sợ bị Trì Sính bắt được, nên phải dời sang một nơi xa hơn. Hắn đã mua một chiếc xe ba gác qua tay khác, một chiếc thùng sắt không gỉ, bận rộn suốt mấy ngày trời mới xem như chính thức vào nghề lại.
Gần đây hắn làm quen được một ông bác chuyên thổi kẹo đường tạo hình, tuổi tác đã lớn, làm người rất là hiền lành tốt tính. Khi không ai đến mua cháo, Ngô Sở Uý sẽ xem bác ấy thổi kẹo đường, khiến hắn cũng muốn học tay nghề thủ công này. Nếu hắn bán sạch cháo trước, trời lại tối mịt thì hắn sẽ mua hết những xiên kẹo đường còn sót lại, sợ ông bác đó đứng quá lâu sẽ tổn hại đến sức khỏe.
Vào một hôm có một quản lý đô thị gây chuyện ầm ĩ với ông bác này, bảo bác đổi chỗ khác nhưng ông bác khăng khăng không chịu đi. Quản lý chỉ vừa vỗ vào vai ông bác cái liền thấy ông ngã ngay xuống đất, vừa lăn lộn vừa kêu khóc không ngừng, “Đau chết tôi rồi, đau chết tôi rồi…”
Quản lý đô thị sợ chuốc phiền nên định lái xe rời đi, kết quả ông bác nằm ì trước xe người ta không đi, ôm đầu xe yêu cầu bồi thường. Đám người bu quanh không rõ chân tướng nên cùng nhau chỉ trích quản lý đô thị, người nọ không chịu nổi áp lực nên phải cho ông bác một nghìn tệ mới xong chuyện.
Sau khi quản lý đô thị rời đi, ông bác đó liền phủi đất đứng dậy, cực kì đắc ý nói với Ngô Sở Uý: “Muốn đùa với tôi à? Cậu ta còn non và xanh lắm, chàng trai trẻ, thấy rõ chưa? Sau này phải học một chút…”
Kể từ ngày hôm đó, Ngô Sở Uý chưa từng mua thêm kẹo đường của ông bác này.
Hắn phát hiện thế gian này không có cái gọi là kẻ yếu, mỗi người đều tự có cho mình một bộ quy luật riêng, không cần phung phí lòng thương xót của bản thân một cách dễ dàng.
Hôm nay là cuối tuần, người ra ngoài đường ăn uống rất đông. Ngô Sở Uý ngoài bán cháo còn nấu thêm một nồi bắp để bán.
“Hai bắp một cháo nha.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT