Ngô Kỳ Khung đã quá quen với kiểu nói năng đanh đá của Nhạc Duyệt, không thèm chấp nhặt với cô mà khom long nhặt túi lên, nở nụ cười làm lành nhét túi vào lòng cô.
“Nếu em không thích anh như vậy, anh có thể giảm cân vì em.”
“Không cần, vốn không phải chuyện của mười mấy ký mỡ, cân nặng có thể giảm nhưng tính tình ki bo bủn xỉn thì thật hết cứu! Đi shopping với anh là phải mua đồ đại hạ giá, đi siêu thị cũng phải canh giá ưu đãi, thuê phòng cũng nhất quyết chọn phòng nào không internet không điều hòa. Mấy chị em thân thiết của tôi giờ người ta toàn tự lái xe, tôi thì phải chen chúc trên xe buýt trên tàu điện ngầm!”
Ngô Kỳ Khung tốt tính dỗ dành, “Bắc Kinh đông nghẹt vậy mà, giá xăng cũng cao nữa, không đáng để phải lái xe!”
Nhạc Duyệt tức anh ách, “Phải, tháng lương của anh có hai nghìn hơn, vật giá Bắc Kinh thì leo thang đâu đáng để nuôi thêm một cô bạn gái nữa! Vì tiết kiệm tiền giúp anh, chúng ta nên mỗi người một ngả đi.”
“Đừng ngạ…” Ngô Kỳ Khung nhỏ giọng cầu xin, “Bỏ tiền ra vì em, anh không thấy tiếc.”
“Phải rồi, cộng lại đến giờ chưa tới hai nghìn thì có gì mà tiếc hả? Anh có mà dốc hết cả sức cũng chỉ được thêm một bát sữa đậu nành và hai cái bánh rán. Tốt nghiệp đại học trọng điểm, làm giờ hành chính nhưng còn chẳng bằng người tốt nghiệp từ trường nghề. Bạn nối khố của tôi chưa tốt nghiệp cấp 3 nhưng người ta giờ đã lái được BMW, anh không có nổi thì ít nhất cũng phải có chiếc Passat chứ?”
Ngô Kỳ Khung móc khăn giấy ra, chu đáo lau mồ hôi cho Nhạc Duyệt, “Đừng gấp, đừng gấp mà, mấy năm nữa anh sẽ mua.”
“Mấy năm nữa? Trông mong vào chút tiền lương ít ỏi đó của anh mà mua được xe hơi? Nhà thì đổ nát nhưng còn mặt mũi mời tôi đến ăn cơm? Ngô Kỳ Khung, vô cùng nghèo, anh nghèo cỡ nào vậy hả? Chỉ bằng cái tên của anh thôi, đời này cũng không thể phát tài. Đủ rồi, anh vào trong nói với mẹ anh là hai ta chấm hết rồi.”
***吴其穹 Ngô Kỳ Khung đồng âm với 无极穷 nghèo siêu cấp, nghèo vô bờ bến
Nhạc Duyệt quay đầu muốn đi, Ngô Kỳ Khung lại giữ cô thêm lần. Cả hai cứ lôi lôi kéo kéo, con chó ở nhà kế bên thấy thế liền sủa nhặng xị.
“Thực sự không thể cứu vãn nữa?” Vành mắt Ngô Kỳ Khung hơi đỏ.
Nói thật thì tuy Nhạc Duyệt đanh đá nhưng lại không mấy nhẫn tâm, nếu cô thực sự nhẫn tâm thì đã không ngâm đến lúc này mới nói lời chia tay. Nhìn bộ dạng lúc này của Ngô Kỳ Khung, Nhạc Duyệt cũng rất không đành nhưng thực sự đã hết cảm giác, đau dài không bằng đau ngắn, do dự thiết quyết đoán thì chừng nào mới kết thúc được?
“Ngô Kỳ Khung, nói thật lòng thì tôi không phải chê anh nghèo, mà là hận anh không có chí tiến thủ. Kể từ hai ta quen nhau, chưa hề làm được một chuyện khác người nào. Dù cho đánh nhau với tôi một trận, la lối với tôi dăm câu cũng khiến tôi thấy mới mẻ đỡ nhàm chán! Nói dễ nghe là thực tế ổn định, nói khó nghe thì là hèn! Chỉ biết ru rú trong xó nhà!”
Ngô Kỳ lặng người nhìn cục gạch nằm dưới cột điện sau lưng Nhạc Duyệt, đột nhiên nhớ tới câu chuyện Sớm Ba Chiều Bốn. Nam chính vì cứu vãn tình yêu mà hết lần này đến lần khác đập đá vào đầu chính mình, sau cùng còn viết nên một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người.
“Anh có thể vì em mà chết.” Ngô Kỳ Khung đột nhiên thốt ra một câu như này.
Mí mắt Nhạc Duyệt chẳng thèm chớp, cười cợt cho rằng hắn đang đùa.
“Anh không cần chết vì tôi, anh cứa dao vào cánh tay thôi là tôi sẵn sàng gọi anh một tiếng cha!”
Ngô Kỳ Khung lẩy ba lẩy bẩy bước về phía cột điện, khom lưng nhặt một cục gạch mất một góc lên, hai tay tựa cành tre đung đưa trong gió. Khó khăn lắm mới cầm chắc, quay đầu nhìn Nhạc Duyệt mà môi run cầm cập.
“Anh… anh đập thật đó, em đừng có mà hối hận.”
Nhạc Duyệt liếc xéo, chẳng cho rằng hắn dám nên quay đầu rời đi.
Bịch!
Chân của Nhạc Duyệt thắng gấp, quay đầu lại nhìn mà mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch.
Ngô Kỳ Khung ngã dưới đất, cơ thể co giật liên tục, trán toàn là máu tươi.
“Đại Khung, Đại Khung, anh đừng có hù em! Bớ người ta! Có người tự sát!”
……