Sắc trời lúc này cộng thêm mưa lớn, cho dù bắt được xe cũng phải thêm rất nhiều tiền. Ngô Kỳ Khung sợ sếp đang vội nên sải chân phi nước đại trên đường cái, nước mưa táp vào mặt, cây dù trên đỉnh đầu trở nên vô ích.
Một ông bác đang lái xe đi chung một đoạn đường với Ngô Kỳ Khung, thấy không đành mà thét với Ngô Kỳ Khung một tiếng, “Chàng trai trẻ, lên xe đi. Bác không lấy tiền cháu đâu, cháu muốn đi đâu?”
Trong khoảng khắc này nghe được câu nói đó, cõi lòng của Ngô Kỳ Khung cảm động vô cùng.
“Dạ không cần đâu ạ, chỉ còn ngã rẽ phía trước thôi ạ.” Nói xong liền móc 37 tệ còn lại trong túi áo ra đưa cho ông bác, “Bác cầm chút tiền này, đừng kiếm khách nữa, mau về nhà đi. Bác lớn tuổi vậy rồi, không bì nổi đám trẻ tụi con đâu.”
Ông bác muốn trả tiền lại nhưng Ngô Kỳ Khung lại xoay mình chạy đi, chờ khi ông bác lái xe đuổi theo thì đã mất bóng dáng của Ngô Kỳ Khung.
Chạy thêm khoảng mười mấy phút nữa, Ngô Kỳ Khung cuối cùng đã đến được công ty.
Sếp của hắn đã uống rất nhiều, một mình ném đồ trong văn phòng. Ngô Kỳ Khung vừa mở cửa ra thì nhận được một tràng mắng chửi xối xả vào mặt.
“Tự cậu nhìn đi, giờ mẹ nó mấy giờ rồi hả? Bình thường thì trông đàng hoàng được việc lắm, đến lúc cần mấy người thì mợ nó toàn quẳng gánh mặc kệ! Ngày ngày đòi tăng lương, cũng không biết tự nhìn bản thân có xứng đáng hay không! Cậu nhìn tôi làm cái gì? Tôi kêu cậu đến sửa máy, không phải kêu cậu đến nhìn tôi…”
Ngô Kỳ Khung không nói một lời, ngồi xổm xuống bắt tay vào kiểm tra máy móc. Không ai giúp đỡ nên hắn đành phải miệng thì ngậm đèn pin, hai tay thì nối dây. Xoẹt một tiếng, Ngô Kỳ Khung bị điện giật mà run bần bật, ông sếp ngồi đó vẫn nhìn chằm chằm. Lại thêm một tiếng xoẹt vang lên, lông tóc của hắn cũng sắp dựng hết cả lên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play