Ba Nhãi Con chỉ mong nhanh đến ngày lĩnh tiền công, còn mơ tưởng mặc áo gấm về làng, mong cha mẹ mừng rỡ mà hôn lấy hôn để.

Hôm nay làm xong việc, ba Nhãi Con bắt đầu mơ mộng hão huyền về việc người nhà sẽ coi bọn chúng như bảo bối thế nào.

Đặc biệt là Bảo Hiên, "Nương ta nhất định sẽ đá cha ta ra, rồi ôm ta vào lòng mà ngủ khì khì cho coi…"

Lộc Tình không chịu thua, cũng bị cuốn vào cuộc trò chuyện, nàng lẩm bẩm, "Gia gia với nãi nãi nhất định sẽ làm cho ta thật nhiều món ngon, nương ta nấu thịt kho tàu là ngon nhất đó!"

Lộc Châu nhớ lại bát thịt kho tàu bị bỏ phí hôm nọ, hít hà nước miếng, xích lại gần Lộc Tình, "Nhị thúc nhị thẩm thương Nhãi Con nhất mà, Lộc Tình muội muội sướng nhất rồi!"

Bảo Hiên cũng cười hì hì chen đến gần Lộc Tình, "Ngũ cô cô ta thương nhất…"

'Ầm!' một tiếng nổ lớn cắt ngang lời Bảo Hiên, làm ba Nhãi Con giật bắn cả người, quên béng vừa nói gì, trợn mắt há mồm nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.

Là địa hỏa thất ở tầng 1 của Y Tiên Các nổ tung, khói bốc nghi ngút.

Ba huynh muội Kiều gia vừa mới trở về từ nhà, còn chưa kịp làm việc, nghe thấy tiếng động cũng chạy ra khỏi linh điền.

Thấy ba Nhãi Con người run lẩy bẩy, họ cho rằng bọn chúng bị dọa sợ.

Kiều Lâm cười hắc hắc, "Xem kìa, có tí xíu mà đã sợ rúm ró rồi!"

Trần Tinh tiến lên an ủi Lộc Châu và Lộc Tình, "Đừng sợ, chắc là đan sư luyện đan, sát khí nhiều quá nên nổ lò thôi…"

Ai ngờ, ba Nhãi Con căn bản chẳng sợ gì sất.

Lộc Châu cảm nhận được sát khí nồng đậm, dẫn đầu xông lên phía trước, "Ôi chao, đan sư có bị thương không vậy? Ta đi xem thử!"

Lộc Tình cũng mắt sáng rực lên: "Giống như trứng gà nướng bị nổ tung hả? Ta cũng muốn đi!"

Bảo Hiên: "Chờ ta với!"

Ba Nhãi Con ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Ba huynh muội Kiều gia: "..." Thì ra, vừa nãy không phải sợ hãi, mà là máu tám chuyện đang sôi sục sao?

Ba Nhãi Con phấn khích: Vụ náo nhiệt này đến đúng lúc quá đi, xem thêm vài lần nữa, về nhà còn có cái mà khoe với người nhà nữa chứ!

Khi Lộc Châu và đồng bọn đến được trước địa hỏa thất tầng 1, đã có kha khá đệ tử vây thành một vòng xem náo nhiệt.

Ba Nhãi Con nhảy nhót thế nào cũng không nhìn thấy gì, mãi đến khi có sự giúp đỡ của ba huynh muội Kiều Bách, bọn chúng mới chen được vào hàng đầu.

Vị nam tu đan sư gầy gò thổ huyết hôn mê, Từ Yên cau mày, dùng linh khí chữa thương cho hắn.

Phía sau họ, trong địa hỏa thất đen kịt hỗn độn vì vụ nổ, trận pháp trên mặt đất lóe lên linh quang, đám sát khí màu đen đang được linh khí bao bọc lại, dần dần bị dồn vào một góc, không còn gây ảnh hưởng đến tu sĩ nữa.

Lộc Châu có chút tiếc nuối, qua lớp linh khí kia, nàng chỉ cọ được một chút sát khí tản mát, vẫn chưa thể khai mở được linh khiếu thứ tư.

Có người tò mò hỏi, "Kỳ lạ thật, địa hỏa thất có trừ sát trận, sao Ngô sư huynh lại vì sát khí và linh khí xung đột mà nổ lò được?"

Đối với luyện đan sư mà nói, nổ lò không phải chuyện hiếm, nhưng vì va chạm giữa sát khí và linh khí mà nổ đến mức địa hỏa thất bị hư hại, người thì hấp hối thế này thì hiếm có thật.

Trần Tinh ở bên cạnh nói, "Trừ sát trận phải dùng linh thạch để khởi động, còn phải tốn linh thạch để xử lý sát thạch nữa, ta nhớ Ngô sư huynh có Giao Châu trung phẩm, dùng cái đó lợi hơn trừ sát trận chứ."

"Vậy sao lại nổ được? Tiền chữa thương thế này còn tốn hơn nữa!"

"Xem ra người này luyện đan đã quên cả thời gian, Giao Châu tiêu hao gần hết, còn bị sát khí phản phệ. Nhìn thế này thì có lẽ là luyện ra đan hỏng rồi, loại đan dược này khó luyện thật."

"Ta thấy ấy à, trừ sát trận linh thạch vẫn là không thể thiếu. Chi bằng để Linh Thải Các đưa đám tu sĩ bỏ đi kia đến đây một chuyến, còn tiết kiệm hơn là để bị nổ cho bị thương."

...

Lộc Châu vốn đang cùng mấy đứa nhãi con hớn hở khoanh tay đứng xem náo nhiệt.

Đột nhiên nghe ai đó nói câu "đưa đám bỏ đi kia", thân thể nhỏ bé của nàng khựng lại.

Bỏ đi?

Ôn tiền bối chỉ nói sát thạch cần người chuyên xử lý, còn có tác dụng đặc biệt, chứ ngài đâu có bảo thứ này là đồ bỏ đi!

Trong lòng nàng bỗng trào lên một ngọn lửa nóng hừng hực. Nếu thứ bỏ đi này mà đưa cho nàng thì tốt quá, nàng có thể xử lý miễn phí luôn ấy chứ!

Khi đến Y Tiên Các, nàng còn nghĩ không lẽ mình phải dựa vào nhặt rác để trả nợ hay sao, giờ thì... ôi chao, trời không tuyệt đường người, hóa ra cơ duyên của Lộc Thiên ta là rác rưởi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play