Tiểu đào hoa vốn là cây cỏ tu thành yêu, sợ nhất là lửa. Nếu bị lửa thiêu qua một phen, e rằng đến khóc cũng không kịp.
Lạc Thanh Liên xoa cằm, nói:
“Phóng hỏa đốt núi là tội lớn, có khi còn phải ngồi tù mọt gông. Dù sao quanh núi Đào còn có dân cư sinh sống, mấy kẻ mưa gió kia chắc cũng không đến nỗi ngu xuẩn đến thế.”
Diệp Trạch Dương sốt ruột lo lắng, nói:
“Nhưng ai biết được thời buổi bây giờ có thể xuất hiện hạng người tâm thần kiểu gì tiểu đào hoa nhà tôi ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, lại có người muốn ăn cậu ấy, ngài nói xem, người này chẳng phải bị ngu nặng sao?”
Lạc Thanh Liên nghe xong, không nhịn được liếc nhìn anh ta, hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play