Lạc Thanh Liên hoàn toàn không để ý đến bầu không khí có phần âm trầm trong tiệm, cậu vừa bước vào đã bị mấy món pháp khí cũ kỹ trong góc thu hút.
“Viên Phật châu này từng được cao nhân khai quang, còn đeo suốt nhiều năm, bên trong linh khí sung túc, lại tự mang công đức—đúng là một bảo vật cực phẩm!” Lạc Thanh Liên hưng phấn bước nhanh tới bên góc trái, nơi đặt một chuỗi Phật châu phủ bụi, hai mắt hắn sáng rực, xoa tay đầy háo hức.
Cậu nhìn thấy rõ luồng linh khí trắng và ánh kim của công đức đang quấn quanh chuỗi Phật châu, không nhịn được vươn tay định chạm thử. Nào ngờ vừa chạm tới, những dòng linh khí và công đức ấy liền ào ào bị hút vào ngón tay cậu. Lạc Thanh Liên hoảng hồn, vội vàng thu tay lại, còn sờ thêm hai cái nữa như kiểm chứng.
Phật châu: “…… Ta tuy không phải người, nhưng ngươi đúng thật là cẩu.”
Dung Cửu Tiêu đứng bên cạnh nhìn hết một màn, khóe miệng khẽ giật.
“Nó cố tình ăn vạ em đấy!” Lạc Thanh Liên trông thấy ánh sáng kim quang và bạch quang trên chuỗi Phật châu dần ảm đạm đi, vừa lưu luyến buông tay vừa oán trách: “Cửu ca ca, anh cũng thấy đó, là nó cố đâm vào tay em, chứ em nào có chủ động ra tay đâu.”
Đoạn Vân Hạc cũng gật đầu phụ họa: “Không sai, đúng là nó tự đâm vào tay cậu. Tôi thấy cửa hàng này âm khí quá nặng, chẳng giống chỗ đứng đắn, chi bằng chúng ta mau rời đi thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play