“Nếu ta nói… ta không đi nữa thì sao.”
Giọng nói trầm thấp của Bùi Sơ như tiếng chuông lớn vang vọng bên tai Tiết Thanh Linh. Y kinh ngạc mở to mắt, đôi ngươi trong suốt soi bóng khuôn mặt tuấn mỹ của người đối diện. Tiết Thanh Linh lùi lại một chút, y lắc đầu: “Bùi đại phu, ngài… không cần phải như vậy. Y quán đóng hay không, đều không liên quan đến ngài.”
“Lúc trước ngài đã hứa với ta, nói là chỉ cần ngài ở Lâm An, sẽ là đại phu ngồi khám ở y quán của ta. Chỉ cần ngài rời khỏi Lâm An, lời hứa đó liền trở thành vô nghĩa. Huống hồ… bát cháo kia của ta cũng không phải thứ gì tốt, cũng không đáng để ngài canh cánh trong lòng. Bây giờ y quán cũng sắp đóng cửa rồi, ta cũng không cần lời hứa này nữa. Sau hôm nay, Bùi đại phu có thể dành nhiều thời gian hơn để đi dạo vài ngày ở thành Lâm An, dạo xong rồi, thì… rời khỏi Lâm An đi.”
Bùi Sơ cúi thấp mi mắt, hắn không lập tức đáp lại lời Tiết Thanh Linh, mà trước mặt y, với động tác thong thả và trầm ổn, hắn thay lại sợi tua sáo trên tay. Thay xong, hắn cầm sợi tua sáo bằng tơ hồng đang đóng một lớp băng giá, dùng nội lực làm tan đi sương lạnh, rồi tay trái nắm lấy cổ tay Tiết Thanh Linh, đặt sợi tua sáo màu sắc tươi đẹp bằng tơ hồng vào lòng bàn tay y.
“Đã tặng đi rồi, ta tuyệt đối sẽ không thu lại.”
“Lời hứa ta đã nói ra cũng vậy.”
Tiết Thanh Linh ngơ ngác nắm sợi tua sáo trong lòng bàn tay. Sợi tua này, y đã từng nắm trong tay rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào nóng bỏng như bây giờ, nóng đến mức suýt nữa y không cầm nổi. Tầm mắt y bắt đầu trở nên mông lung, có thứ gì đó trong suốt che khuất tầm nhìn, y chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ cây sáo trúc trên tay đối phương và sợi tua Thịnh An kết treo trên đuôi sáo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT