Lại Tử Trang có hơn hai mươi bệnh nhân, lượng thuốc cần sắc mỗi ngày cũng không ít. Đứng trước mấy túi thảo dược, Bùi Sơ tiện tay cầm một nắm Thương Truật, đưa lên chóp mũi ngửi thử, rồi bẻ lấy một đoạn nhỏ, phần còn lại thì cho vào ấm thuốc. Học y nhiều năm, khả năng nắm bắt dược liệu của hắn cũng rất tốt, chẳng cần cân đo, chỉ cần tùy tay bốc một nắm, hắn liền biết liều lượng cần dùng. Bởi vì thủ pháp bào chế thảo dược bất đồng, dược hiệu cũng có chênh lệch nhỏ, tự mình bốc thuốc sẽ dễ khống chế dược lượng cần thiết hơn.
Tiết Thanh Linh rửa mặt, thay y phục xong, thấy Bùi Sơ đang sắc thuốc bên này, cũng lon ton chạy tới, đứng một bên phụ giúp bốc thuốc, xử lý dược liệu.
Bùi Sơ dùng quạt nan phe phẩy lửa, thấy tiểu ngốc tử si mê y thuật này, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Hắn tiện tay cầm lấy một nắm dược liệu khác, coi như tiêu khiển, giảng giải cho Tiết Thanh Linh một ít kiến thức về điều hòa dược tính, nhân tiện dựa vào dược liệu trên tay mà nói cho y biết một vài đặc tính của chúng. Trình độ hiện tại của Tiết Thanh Linh vẫn chỉ dừng ở mức quan sát bệnh trạng bề ngoài và sử dụng đơn thuốc có sẵn trong sách, Bùi Sơ cũng không giảng giải quá sâu xa, chỉ tùy ý nói qua, giúp y đặt nền móng.
Tiết Thanh Linh gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn vâng lời.
Thầy dạy học ở trường chắc chắn sẽ thích nhất kiểu học trò ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này.
Bùi Sơ: “…”
Chỉ có điều, vị đệ tử tốt vô cùng hiểu chuyện vâng lời này, tuy đi học chăm chú nghe giảng, nhưng lại dùng cách “thi không điểm nào” để khiến người ta cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng sâu sắc, bất lực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT