Kỷ Ngôn thấy Hà Tễ Sinh có hỏi gì đáp nấy, dáng vẻ rất dễ moi thông tin, định hỏi thêm vài điều khác, nhưng Thẩm Đàn đã ăn mì xong, từ trong bếp đi ra.
"Anh cho chó ăn chưa?" Thái độ của Thẩm Đàn rất tùy ý, rõ ràng Shaun là chó của cậu, nhưng giọng điệu lại như thể Hà Tễ Sinh bắt buộc phải nuôi hộ cậu vậy.
Hà Tễ Sinh vội vàng tiến lên: "Cho ăn rồi, có một túi đồ sắp hết, tôi cũng không biết gọi là gì."
Vừa nói, Hà Tễ Sinh đã đi theo Thẩm Đàn vào phòng. Cách hai người tương tác không giống chủ nhà và người thuê, mà giống như Hà Tễ Sinh nợ Thẩm Đàn cái gì đó, Thẩm Đàn là chủ nợ của anh.
Kỷ Ngôn cầm đũa, cảm thấy bát mì trước mặt có chút khó nuốt. Thực ra cậu ta hiểu thái độ của Thẩm Đàn với mình, không đến mức tệ như với Lý Ngoan, nhưng cũng không quá nhiệt tình, càng không tùy ý thoải mái như khi ở cùng Hà Tễ Sinh.
Vì vậy, chắc chắn Thẩm Đàn cũng không thích cậu ta, chỉ coi cậu ta là trò tiêu khiển lúc buồn chán mà thôi. Nhưng nếu thua người khác thì không sao, còn thua Hà Tễ Sinh thì Kỷ Ngôn thật sự không cam lòng.
Hà Tễ Sinh gấp gọn tấm chăn mỏng trên chiếc ghế sofa cũ, rồi hỏi Thẩm Đàn trưa nay muốn ăn gì, Thẩm Đàn không nói rõ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT