Thẩm Đàn không có vẻ mặt thân thiện, Hà Tễ Sinh lựa chọn im lặng, anh gãi trán, dùng tăm bông chấm thuốc sát trùng, ngón tay cầm tăm bông dùng sức, cẩn thận từng li từng tí: "Thầy Thẩm, cậu chịu khó một chút nhé."
Anh nắm lấy cổ tay Thẩm Đàn, bôi thuốc sát trùng lên vết thương, thuốc sát trùng đỡ hơn cồn, không bị xót nhiều, nhưng đau thì vẫn đau, Thẩm Đàn vốn được nuông chiều từ bé, một chút đau đớn cũng khiến cậu kêu la như trời sắp sập.
"A!" Thẩm Đàn giãy khỏi tay Hà Tễ Sinh, lòng trắng mắt đỏ ngầu, vành mắt rưng rưng, nhìn chằm chằm vết thương, rồi lại nhìn chằm chằm mặt Hà Tễ Sinh: "Anh không biết nhẹ tay à!"
Thẩm Đàn kêu, Shaun cũng kêu theo, như đang thi xem ai có giọng to hơn.
Hà Tễ Sinh bị hét đến tê cả da đầu, thầm nghĩ, đã rất nhẹ tay rồi, nhưng ngoài miệng vẫn chiều theo Thẩm Đàn: "Được... tôi sẽ chú ý..."
Lau xong tay, đến lượt chân, Thẩm Đàn nằm nghiêng không thoải mái, từ từ nằm thẳng ra giường, lúc mông chạm vào ga giường, cậu lại khẽ rên lên, cậu rên rỉ: "Anh nhẹ tay thôi..."
"Ừ..." Hà Tễ Sinh gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT