Thứ Tống Quyết đưa cho Trâu Việt là một tờ giấy chi chít tên người. Những cái tên đó, có vài người là Hầu Sinh vừa bị làm nhục một trận lúc lên triều, còn một số khác lại là các bậc lão thành quyền cao chức trọng. Điều khiến Trâu Việt kinh hãi là, trong đó có vài cái tên bị khoanh tròn, gạch một dấu chéo. Trông như là muốn lấy mạng những người đó vậy. "Ái khanh một lòng vì dân, theo mắt nhìn của ái khanh, những người trên giấy này, có phải là lương thần không?"
Tống Quyết nói. Trâu Việt cúi đầu, không trả lời ngay. Lão tự nhiên hiểu Tống Quyết tìm lão đến hỏi những lời này là có ý gì. Trâu Việt hiện giờ đã gần bốn mươi, ngày đêm bận rộn việc chính sự, đến nay vẫn chưa thành gia. Thời Bình đế, lão không được trọng dụng. Có thể đi đến vị trí hiện giờ, hoàn toàn là nhờ từng bước một làm việc chắc chắn. Hiện nay, cơ hội được trọng dụng đang bày ra trước mắt lão. Trâu Việt rơi vào rối rắm, đồng thời lại có chút mông lung. Ngôi hoàng đế này của Tống Quyết vốn dĩ đã danh không chính ngôn không thuận, sự rối rắm của Trâu Việt, trong mắt Tống Quyết thật sự là hết sức bình thường. Hắn không từng bước ép sát, thấy Trâu Việt mãi không lên tiếng, Tống Quyết nói: "Nếu ái khanh tạm thời chưa có manh mối, vậy thì mấy ngày nữa hãy đến trả lời câu hỏi của trẫm."
Trâu Việt cúi người thật sâu, "Vâng." Chờ đến khi Trâu Việt đi rồi, Tống Quyết mới thở dài. * Tửu lầu lớn nhất Vân Kinh tên là Phong Nhạc Đường. Có thể kinh doanh tửu lầu lớn nhất trên con đường sầm uất nhất Vân Kinh, chủ nhân đứng sau cũng là người quyền cao chức trọng. Nơi đây là chốn yêu thích của văn nhân mặc khách, ngày thường rảnh rỗi không có việc gì, một số văn nhân liền tụ tập tại đây, uống rượu làm thơ vô cùng thoải mái. Mà từ khi Tống Quyết lên ngôi hoàng đế, văn nhân trong lầu không ít kẻ lấy chuyện này ra làm thơ văn. Trong Phong Nhạc Đường, buổi lên triều kết thúc, các đại thần chưa kịp thay quan phục đã tốp năm tốp ba kéo đến đây. Hầu Sinh chính là một trong số đó. Là kẻ đầu tiên bị réo tên, Hầu Sinh trong lòng oán khí hơn hẳn những người khác. Đồng liêu ngày thường thân thiết với gã thấy gã như vậy, liền đề nghị đến Phong Nhạc Đường. Phong Nhạc Đường hiện giờ trong mắt bọn họ, là nơi duy nhất có thể tự do bàn luận. Bởi vì chủ nhân nơi này, chính là Tam vương gia Lý Tồn Dụ, người đã bị chặt chân trong cuộc tranh giành ngôi vị của tiền triều.
Mẫu phi của Lý Tồn Dụ xuất thân cung nữ, giữa các vị hoàng tử khác cũng vô cùng kín tiếng. Bản thân y đối với ngôi vị hoàng đế không hề ham muốn, lại bị ép cuốn vào trong đó, mất đi đôi chân. Sau khi bị chặt chân, Lý Tồn Dụ liền bị loại khỏi danh sách ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế. Chính y cũng vui vẻ tự tại, mở ra gian Phong Nhạc Đường này. Lý Tồn Dụ cũng vô cùng thiện tâm, nhận nuôi không ít kẻ ăn mày ở Vân Kinh, cung cấp cho những người không nghề nghiệp một con đường mưu sinh, làm việc trong tửu lầu. Với thân phận đặc thù này, cho dù triều đại có thay đổi, cũng không ai dám động đến y. Ngày thường rất nhiều người đều sẽ ở đây bàn luận vài câu chính sự, thậm chí nói những lời đại nghịch bất đạo, cũng sẽ không bị truyền ra ngoài. Hầu Sinh cùng bạn vào phòng đã đặt sẵn, vừa bước vào, Hầu Sinh liền dựa vào cạnh cửa, chửi ầm lên về chuyện lên triều hôm nay.
"Hắn một tên phản tặc, dám đối xử với ta như vậy! Đồ lỗ mãng thô bỉ!"
Hầu Sinh vốn đã coi thường Tống Quyết xuất thân võ tướng, hiện giờ đối phương tạo phản thành công, bay lên đầu lên cổ gã, gã tự nhiên nuốt không trôi cục tức này. Hiện nay các bậc đại nho đều coi trọng tôn ti có trật tự, nhấn mạnh đạo chính danh, không riêng gì Hầu Sinh, những người khác đối với hành vi đại nghịch bất đạo của Tống Quyết cũng vô cùng chướng mắt. Chỉ riêng trong Phong Nhạc Lâu này, đã có không ít người làm thơ viết văn chửi bới, thậm chí viết hay còn được tiền thưởng. Người bạn cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho gã một chén, cười nói: "Bớt giận, bớt giận, kẻ đó vốn thô lỗ, so đo với hắn làm gì." Hầu Sinh uống một ngụm, nỗi uất hận trong lòng dịu đi một chút. Gã hoàn toàn quên mất mình là vì nịnh bợ vị kia mới bị vạch trần giữa triều, nghe người bạn hùa theo, Hầu Sinh trong lòng thoải mái hơn nhiều. Cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, Hầu Sinh quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ giấy chẳng có bóng người. Hầu Sinh cho rằng mình nghe lầm, đang định đi về phía ghế dựa, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Lần này người bạn của gã tiến lên một bước mở cửa. Ngoài cửa đứng một đứa trẻ bảy tám tuổi, trên người mặc toàn đồ đen, đai lưng ở giữa có cài một miếng ngọc bội. Kiểu dáng ngọc bội vô cùng đặc biệt, hình trăng non, ở giữa có một viên hạt châu màu đỏ, trông có chút đáng ngại. Đây là trang phục của người hầu cận Lý Tồn Dụ.
Đứa bé đứng ở cửa, nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Hầu đại nhân, công tử nhà ta mời ngài." Hầu Sinh sững sờ, liếc nhìn người bạn phía sau. Đối phương vẻ mặt hưng phấn: "Công tử nhà các ngươi, chính là vị kia?" Đứa bé kiêu ngạo gật đầu, "Đúng là Lý công tử." Nhận được câu trả lời chắc chắn, tim Hầu Sinh như ngừng đập nửa nhịp, người bạn bên cạnh vỗ vai gã, "Thật sự là vị kia tìm ngươi, ngươi sắp gặp vận may lớn rồi đấy!" Hầu Sinh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, gã liếc nhìn người bạn, đối phương cười với vẻ mặt vô cùng hâm mộ. Ánh mắt đó, khiến gã trong lòng vui vẻ, lại xua tan đi nghi ngờ trong lòng. Hầu Sinh theo đứa bé ra ngoài, đi lên tầng cao nhất. Phong Nhạc Đường tổng cộng có bảy tầng, Hầu Sinh đi lên đã có chút thở hổn hển. Gã ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trước mặt, đối phương tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lên mấy tầng lầu như vậy, lại đến hơi cũng không喘.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT