Cục Xuyên Nhanh, một nơi thật kỳ diệu. Sau khi trải qua hàng loạt cuộc đấu đá nội bộ khốc liệt từ nhiều năm trước, mấy năm gần đây nơi này đã dần bình ổn trở lại.
Chủ Thần vô cùng am hiểu tập tính của loài người, đã dùng dữ liệu để cải cách nơi này, và còn mở ra vô số thứ hay ho mới mẻ.
Ví dụ như chức năng để các hệ thống chấm điểm người thực thi nhiệm vụ.
Vì những người được Cục Xuyên Nhanh tuyển chọn đến từ vô số thế giới khác nhau, và một số người thực thi nhiệm vụ lại có tính cách quái đản, nên để đảm bảo hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ, mỗi hệ thống mới trước khi trói buộc với ai đều sẽ tham khảo qua bảng điểm này.
Là một hệ thống tân binh mới xuất xưởng chưa được bao lâu như 888, nó hiện đã hoàn tất việc trang bị các phần mềm cần thiết và cũng đã đến lúc phải chọn ký chủ.
Nhờ một tiền bối giới thiệu, 888 biết đến bảng chấm điểm, và cũng đã nhấp vào xem thử trong một đêm trăng mờ gió thổi nào đó.
Vừa vào phần mềm liền hiện ra một cửa sổ pop-up thật lớn, nền đen chữ trắng ghi: "Nhấp là có quà!"
888: "?" Nó bất giác nhấp vào luôn!
Giao diện nhanh chóng chuyển đến một mục đã được sàng lọc sẵn, trên đó chỉ có thông tin của một người thực thi nhiệm vụ duy nhất, bên cạnh ảnh đại diện mặc định có ghi tên và cấp bậc của người đó.
Tống Quyết, người thực thi nhiệm vụ cấp S.
Phần còn lại là mục chấm điểm của các hệ thống.
Hệ thống không trói buộc cố định với người thực thi nhiệm vụ cấp S; mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, hồ sơ của người đó sẽ được làm mới (để ghép với hệ thống khác).
Dưới phần giới thiệu của Tống Quyết, toàn là đánh giá "một sao" la liệt.
Bình luận ẩn danh được tán thành nhiều nhất vỏn vẹn hai chữ: "Chạy mau!"
888 bắt đầu thấy hơi tò mò về người này. Nó lướt xem các bình luận khác, đa phần đều na ná nhau.
Bình luận của các hệ thống như chúng nó tuy là ẩn danh, nhưng không được phép tiết lộ quá nhiều nội dung nhiệm vụ, nếu không sẽ bị đoán ra thân phận.
888 xem lướt một hồi rồi thôi, chỉ ghi nhớ cái tên Tống Quyết.
Nó chỉ là một hệ thống mới, chắc cũng không kham nổi loại nhiệm vụ cấp S này.
Cùng lúc đó, tại phòng nghỉ dành cho cấp S, một cánh cửa lớn màu trắng bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc toàn đồ đen bước ra từ phía sau cánh cửa. Từ vạt áo hắn, một thứ chất lỏng sền sệt nhỏ xuống, rơi trên mặt đất rồi từ từ hóa thành những con số màu lam trước khi tan biến.
Hắn có ngũ quan sắc nét, môi mỏng, mắt phượng một mí, với đường nét gương mặt phải nói là tuyệt hảo.
Hắn đút hai tay vào túi, sau khi chùi vết dịch nhớt còn vương trên má thì ung dung tháo đôi găng tay da màu đen rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa lớn vừa đóng sập, phòng nghỉ trước mắt hắn bỗng chốc biến đổi hoàn toàn.
Căn phòng vốn chỉ có một bộ bàn ghế nay lại có thêm một chiếc sô pha da lộn màu nâu, một cái giường và cả tủ lạnh nữa.
Hắn cởi áo khoác, đến tủ lạnh lấy một lon Coca ướp lạnh, rồi khoan thai cầm ra ghế sô pha ngồi xuống.
Chiếc vòng kim loại màu trắng bạc trên cổ tay hắn khẽ lóe lên ánh sáng xanh lam, đó là thông báo chấm điểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn vẫn như mọi khi, chẳng thèm để ý đến thông báo đó, chỉ vào cửa hàng hệ thống gia hạn thêm một năm Coca tự phục vụ, đoạn đóng giao diện lại, ngả người trên sô pha ngáp dài.
Hắn vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ diệt zombie, giờ chỉ một lòng muốn nghỉ ngơi.
Số lượng người thực thi nhiệm vụ cấp S không nhiều, nhưng ai cũng ra sức cày cuốc. Là một "cá muối" chính hiệu giữa đám "vua cày" đó, hắn thường xuyên có được kỳ nghỉ dài gấp đôi so với người của các bộ phận khác.
Cuộc sống này nhàn hạ hơn nhiều so với thời hắn chưa đến Cục Xuyên Nhanh.
Chẳng mấy chốc, hắn đã thấy mệt lử, vừa dựa vào sô pha định chợp mắt một lát thì thiết bị trên cổ tay lại đột ngột lóe lên một vệt sáng đỏ – đó là thông báo khẩn cấp.
Để nhắc nhở người thực thi nhiệm vụ, nhà thiết kế thiết bị đầu cuối đã cài đặt một lời nhắc đọc chậm nhất cho thông báo khẩn: nếu trong vòng năm phút không mở xem, nó sẽ phóng một dòng điện cực nhỏ vào người để làm tín hiệu.
Hắn cảm nhận được sự khác thường ở cổ tay, liền cau mày nhấn mở thông báo.
Thực ra cũng không đau, chỉ hơi phiền một chút.
Lần đầu tiên nhận được thông báo kiểu này, hắn còn tưởng là chuyện đại sự gì đó cỡ như Chủ Thần bị đe dọa, ai dè mở ra lại thấy là một lời nhắc đi nghỉ phép.
Điểm khác biệt là, lời nhắc này được đưa ra dưới hình thức một nhiệm vụ phải tiếp nhận.
Nói cách khác, đây là một nhiệm vụ "nghỉ phép".
Hắn vốn đang hơi bực bội vì bị đánh thức, nhưng khi nhìn thấy cái nhiệm vụ này thì đột nhiên tức đến bật cười.
Làm gì có cái gọi là nhiệm vụ nghỉ phép, nói cho cùng thì vẫn là nhiệm vụ mà thôi.
Xem ra đã đến lúc phải đi "hỏi thăm" người thiết kế nhiệm vụ một chuyến rồi.
Hắn vừa đứng dậy, chưa kịp rời phòng thì thiết bị đầu cuối lại báo có tin nhắn mới.
Là có hệ thống đã trói buộc với hắn.
Bước chân Tống Quyết lại một lần nữa dừng lại.
Để thúc đẩy những người thực thi nhiệm vụ hoàn thành tốt công việc, thông thường, hễ có nhiệm vụ mới là sẽ được công bố cho các hệ thống; một khi hệ thống đã trói buộc, ký chủ sẽ buộc phải nhận nhiệm vụ đó.
Bình thường, người thực thi nhiệm vụ sẽ trao đổi với các hệ thống khác nhau ngay khi nhiệm vụ được công bố, sau khi thống nhất rồi mới tiến hành trói buộc.
Còn với người thực thi nhiệm vụ cấp S như hắn, việc trao đổi với hệ thống lại càng phải cẩn trọng hơn nữa.
Thế nên, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện thế này.
Trớ trêu thay, cái hệ thống không biết trời cao đất dày là gì kia lại còn rất hí hửng chủ động liên lạc với hắn.
【888: Hello (^o^)/】
Hắn nhìn cái biểu tượng cảm xúc bằng ký tự này, bất giác im lặng một thoáng.
Rồi khi nhìn thấy dãy số hiệu này, hắn liền hiểu ra ngay.
Trước đây, số hiệu của các hệ thống mà hắn từng trói buộc khi làm nhiệm vụ nhiều nhất cũng chỉ có hai chữ số, vị này vừa nhìn đã biết ngay là một hệ thống mới cóng.
E rằng cái nhiệm vụ đội lốt "nghỉ phép" này, cấp bậc cũng chẳng cao đến đâu.
Trong lòng hắn đã có tính toán.
Phía bên kia, 888 đang căng thẳng chờ đợi hồi âm.
Ban nãy nó còn tưởng cấp bậc của mình không đủ, không thể nào trói buộc được với Tống Quyết, ai ngờ cái nút trói buộc vốn đang xám ngắt đó lại bất ngờ trói buộc thành công!
888 vừa lo lắng nhắn tin hỏi tiền bối, vừa thấp thỏm chờ ký chủ trả lời.
Vị tiền bối kia vừa nghe nó kể lại sự tình, liền biết ngay là nó đã bị lừa.
【666: Nhìn là biết ngay đây là cố ý sắp đặt rồi, chính là để lừa mấy hệ thống non tơ như mi vào tròng đó.】
【666: Mi cũng đừng quá lo lắng, tệ nhất thì cũng chỉ là ký chủ toi mạng, còn mi được khôi phục cài đặt gốc thì chẳng đau đớn gì đâu.】
888 run bắn cả người, nếu nó có mắt thì e là đã trợn đến độ biến thành hình món trứng cuộn rồi.
Nó chờ đợi Tống Quyết hồi âm, lòng thấp thỏm như tử tù chờ máy chém rơi xuống.
Chẳng bao lâu sau, nó nhận được thông báo có tin nhắn trả lời.
【Tống Quyết: ^_^】
888: "..." Nó nhìn chằm chằm vào tin nhắn trả lời, đầu óc rối như tơ vò.
Nhưng chẳng có thời gian cho CPU của nó kịp vận hành, ngay sau đó, nó đã thấy mình xuất hiện bên trong không gian hệ thống được miêu tả trong cuốn cẩm nang nhiệm vụ.
Phía bên kia, Tống Quyết đã đẩy cánh cửa nhiệm vụ ra.
Hắn vừa đứng vững, một luồng sáng trắng đã lóe lên trước mắt.
Ngay sau đó, vô số ánh đèn flash điên cuồng chiếu thẳng vào mặt hắn.
Vệ sĩ hai bên gào lên hết sức: "Đừng chen lấn!!!"
Nhưng át cả những tiếng đó là vô vàn lời xì xào bàn tán và hàng loạt micro chĩa thẳng vào miệng hắn như nòng súng.
Hắn tỏ vẻ chán ghét, lùi lại vài bước, và gần như ngay lập tức để ý thấy một gã đàn ông gầy gò đang muốn thừa cơ chen lấn xông lên từ giữa đám đông.
Gã đó đội mũ lưỡi trai, tay ôm khư khư chiếc máy ảnh cứ thế cố lao về phía trước. Mọi người xung quanh sợ va hỏng máy ảnh của gã nên dạt ra nhường đường, nhưng vì đám đông quá hỗn loạn nên cũng chẳng mấy tác dụng.
Hắn nheo mắt, để ý thấy một tay kia của gã đàn ông đó đang giấu trong ống tay áo.
Hắn khẽ nhấc tay, kín đáo ra một thủ hiệu ở nơi không ai thấy.
Đám vệ sĩ chỉ cảm thấy lực xô đẩy từ phía trước bỗng dưng giảm đi đáng kể. Những người đang vây quanh phía trước cũng nhận ra không hiểu vì sao khoảng cách giữa họ và người đứng giữa lại ngày một xa hơn.
"Ai chen tôi đấy!!" "Đừng chen nữa, không chụp được gì bây giờ!!" ...
Giữa đám đông ồn ào hỗn loạn, gã đàn ông gầy gò cứ mải miết cắm đầu lao về phía trước mà không hề hay biết mình đã trở thành kẻ cá biệt.
Đến khi gã nhận ra thì mình đã đứng sững ngay trước mặt Tống Quyết, bị vệ sĩ chặn lại.
Gã đàn ông gầy gò ngẩng đầu, quầng thâm dưới mắt khiến cả người gã trông càng thêm phần âm u.
Đối mặt với hai vệ sĩ cao to lực lưỡng, cùng với kẻ đứng giữa đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy vẻ chế giễu, một ngọn lửa giận không tên bỗng bùng lên trong lòng gã.
Gã đột ngột rút con dao giấu trong ống tay áo, chĩa về phía Tống Quyết rồi quát đám vệ sĩ: "Tránh ra cho tao!"
Các phóng viên xung quanh thấy vậy, lập tức im phăng phắc.
Chỉ còn lại tiếng máy ảnh tách tách liên hồi.
Các vệ sĩ chẳng những không tránh ra theo lời gã, mà còn vào thế phòng thủ.
Đùa chắc, họ mà tránh ra thì có mà mất việc như chơi.
Dù gã đàn ông này vừa gầy vừa thấp, nhưng tay lại lăm lăm hung khí, nên họ không dám lơ là chút nào.
Gã đàn ông gầy gò thấy thế, liền bất ngờ ném chiếc máy ảnh trong tay về phía một vệ sĩ, rồi nhân lúc người đó giơ tay đỡ, gã liền xông lên, bụng bảo dạ chém được ai thì chém.
Kết quả, gã chưa kịp xông lên được mấy bước thì đã cảm thấy một cơn đau nhói nơi ngực, cảm giác khó thở ập đến ngay tức khắc, rồi cả người bay thẳng đến một chỗ cách đám phóng viên không bao xa.
Con dao trên tay gã cũng văng đi, được một phóng viên đứng gần đó nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy.
"Đây mà còn gọi là xã hội có luật pháp nữa à?" Hắn thong thả tiến lên vài bước, chẳng hề để tâm đến đám đông đang chĩa máy quay về phía mình, giọng nói còn mang theo vài phần giễu cợt, tuyệt không giống người vừa mới thẳng chân đạp kẻ khác.
Chỉ đến khi hắn cất tiếng, mọi người mới nhận ra giọng hắn khản đặc đến nhường nào.
Gã đàn ông gầy gò vẫn còn phủ phục trên đất thở không ra hơi. Nhìn bộ dạng thảm hại đó của gã, hắn cũng không hiểu gã lấy đâu ra dũng khí mà làm càn.
Hắn chẳng phải chưa từng đụng độ thích khách, nhưng dù là thích khách thì cũng phải có chút thực lực võ công chứ.
Hắn nhìn gã đàn ông gầy gò, tuy vẫn chưa rõ ngọn ngành sự việc ra sao, nhưng xem cái kiểu của gã này, e rằng đây cũng chỉ là một thế giới tầm thường mà thôi.
Còn về phần nhiệm vụ, 888 đã cuống quýt gửi qua cho hắn rồi.
Các phóng viên tại hiện trường sau khi thấy gã đàn ông kia bị khống chế thì lại nhao nhao trở lại.
Nhưng vì có người đã báo cảnh sát ngay lúc gã kia vừa xông tới, nên dù đám phóng viên muốn phỏng vấn thêm nữa, thì khi thấy bóng dáng cảnh sát cũng đành tiếc nuối nhìn hắn ung dung lên xe.
Hắn lên xe cảnh sát. Trên đường đi, vệ sĩ và cảnh sát nói chuyện với nhau câu được câu chăng, còn hắn thì nhắm mắt vờ ngủ, nhưng thực chất là đang xem qua kịch bản mà 888 vừa gửi.
Thật ra, trước giờ hắn chẳng mấy khi xem kịch bản, chỉ đọc bản tóm tắt gọn gàng mà hệ thống chuẩn bị sẵn.
Chỉ cần biết thân phận và nhiệm vụ của mình là đủ, những thứ khác đều không quan trọng.
888 nào biết cái "truyền thống" này của hắn. Đây là lần đầu tiên nó đi làm nhiệm vụ, những quy tắc ngầm mà các hệ thống lão làng thuộc nằm lòng thì nó lại chẳng hề hay biết.
Thế nên, hắn đành đọc lướt kịch bản nhanh như một cơn gió.
Để người thực thi nhiệm vụ dễ dàng hòa nhập hơn vào thế giới được giao, tên của nhân vật chính trong mỗi nhiệm vụ đều sẽ được đổi thành tên của người thực thi.
Nói đơn giản, ở thế giới này, hắn sẽ vào vai một kẻ bị người người ghét cay ghét đắng – một ca sĩ dính đầy bê bối như hát nhép, chảnh chọe kênh kiệu, thường xuyên bị các tiền bối trong nghề mỉa mai châm chọc.
Nguyên chủ vốn là một cậu ấm con nhà giàu. Chỉ vì trong một chương trình tạp kỹ nọ đã cải biên một vở tuồng cổ nổi tiếng thành nhạc trẻ, mà bị vô số người hâm mộ tuồng cổ thủ cựu thời đó chửi bới thậm tệ suốt một thời gian dài.
Mãi sau này, nhiều bậc thầy trong giới tuồng cổ đã lên tiếng bênh vực, thân thế của nguyên chủ cũng bị đào ra là con cháu nhà nòi có truyền thống tuồng cổ lâu đời. Lúc này, đám người hâm mộ kia mới cứng họng, liền quay sang chĩa mũi dùi vào ê-kíp sản xuất chương trình.
Ê-kíp chương trình một mặt thì lợi dụng sức hút của nguyên chủ để câu view, mặt khác lại cố tình cắt ghép ác ý, khiến cho sau khi chương trình lên sóng, rất nhiều thí sinh khác cũng bị chửi lây vì cậu ta.
Cũng vì vậy mà nguyên chủ gây thù chuốc oán với không ít thí sinh, để rồi trong lúc tham gia chương trình đã bị kẻ gian bỏ thuốc, phải cay đắng bỏ lỡ vòng thi.
Chính vì sự cố này mà cậu ta bị gán cho cái biệt danh đầy mỉa mai là "Hoàng tử bỏ cuộc".
Nhưng dẫu vậy, giọng hát đặc biệt cùng phong cách biểu diễn độc đáo của nguyên chủ vẫn thu hút được một lượng lớn người hâm mộ.
Sau đó, cậu ta cho ra mắt nhiều ca khúc tự sáng tác, tham gia vô số chương trình tạp kỹ và các sự kiện lớn nhỏ.
Đúng lúc danh tiếng đang ở đỉnh cao, cậu ta lại liên tiếp bị tố hát nhép tại các sự kiện, đạo nhạc các ca khúc tự sáng tác, rồi lại bị nhân viên trong ê-kíp phàn nàn là mắc bệnh ngôi sao, cùng hàng loạt "phốt" khác.
Danh tiếng của nguyên chủ tụt dốc không phanh. Cậu ta định bụng về nhà kế thừa gia sản, nhưng lại vì bê bối đời tư quá lớn mà bị đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà.
Cuối cùng, cậu ta bị một ngôi sao nhỏ vốn luôn ngứa mắt với mình thuê côn đồ đâm cho một nhát. Không may dao lại đâm nhầm chỗ hiểm, khiến cậu ta chết ngay tại trận vì mất máu quá nhiều.
Hắn vừa xem xong kịch bản thì nghe thấy giọng nói lí nhí của 888 vang lên.
Dù chỉ là giọng điện tử nhưng không hiểu sao lại pha chút áy náy.
【888: Gã đàn ông ban nãy chắc chắn là tên côn đồ đó rồi. Ký chủ, ngài đã may mắn thoát được một kiếp. Nhiệm vụ kế tiếp là ngài hãy diễn cho thật tốt vai một kẻ đáng ghét, rồi tìm một lý do hợp tình hợp lý để "biến mất" là hoàn thành.】
Dù gọi là nhiệm vụ nghỉ phép, nhưng với một kẻ vốn chỉ quen với các nhiệm vụ đâm chém giết chóc như hắn, thì đây vẫn là lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này.
Hắn "ừ" một tiếng cho có lệ, rõ ràng là chẳng buồn để tâm.
Cái thái độ "ngoan ngoãn" đến lạ này của hắn khiến 888 vừa sợ lại vừa không tài nào tin nổi.