Thẩm Ngọc Lang ôm mặt chạy khỏi sân khấu, dưới đài vang lên một tràng la ó. Lý Văn Uyên còn tốt bụng giải vây: “Xem ra tâm lý người trẻ tuổi vẫn cần rèn luyện thêm nhiều.” Ông ta đang ở độ tuổi trung niên, người ngoài nhìn vào thì thấy vẫn giữ mình thanh sạch, đối đãi với bậc hậu bối lại khoan dung độ lượng như vậy, rất dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người. 
Phần diễn của Thẩm Ngọc Lang tuy so với Tống Quyết thì hoàn toàn không thể sánh bằng, nhưng cảnh hắn rơi lệ rời sân khấu vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả. Ít nhất thì cũng có chủ đề để bàn tán. Đạo diễn vô cùng hài lòng. Ở hậu trường, trợ lý nhỏ sau khi nghe xong lời dặn của Tống Quyết liền rời đi trước một bước. Còn hắn thì chậm rãi đi về phòng nghỉ, trên đường còn gặp Thẩm Ngọc Lang mắt hoe đỏ, hồn xiêu phách lạc. 
Tống Quyết không có ý định tiến lên an ủi, dù đây là một cơ hội tốt để xây dựng hình tượng. Nhiếp ảnh gia nhận được tin nhắn của đạo diễn, định tiến lên nhắc nhở hắn. Thế nhưng chưa kịp để anh ta lên tiếng, Tống Quyết đã cười chỉ vào Thẩm Ngọc Lang, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để đối phương nghe thấy: “Đây là lên sân khấu hát cho người ta khóc đấy à? Cũng phải, dù sao không có ai hát nhép dùm, cũng bình thường thôi.” Bước chân Thẩm Ngọc Lang khựng lại, vốn đang cố tạo dáng, giờ thì hoàn toàn không tạo nổi nữa. Trong mắt hắn vẫn còn ngấn lệ, xoay người trừng mắt nhìn Tống Quyết, chú ý tới nụ cười chế giễu trên mặt đối phương, Thẩm Ngọc Lang tức điên: “Anh, anh nói năng linh tinh cái gì đó!” Tống Quyết nhướng mày: “Ồ đúng rồi, hình như Điền đạo diễn trước khi đi có quên vài thứ, có cần tôi giúp không?” 
Điền đạo diễn là đạo diễn của《Tiếng Trời Thanh Âm》, hiện tại đã ra ven đường bán bánh rán, nghe nói còn mở cả livestream. Mỗi ngày đều có người vào chửi ông ta, ngược lại cũng mang đến cho ông ta không ít lượt xem. Sau khi rời Đài Nịnh Mông, Điền đạo diễn không còn bị Lý Văn Uyên và đám người kia khống chế nữa, nếu ông ta thật sự muốn nói gì đó, không ai có thể ngăn cản được. 
Thẩm Ngọc Lang cắn môi, ra vẻ bị bắt nạt, trong lòng tính toán góc máy của nhiếp ảnh gia. Hắn đáng thương nhìn lướt qua nhiếp ảnh gia, tay người này run run, trong lòng có chút sợ hãi. Đừng mà, tôi chỉ là một nhân viên quèn đáng thương thôi. Theo Thẩm Ngọc Lang chụp ảnh ở đây, giơ máy quay đã mệt lắm rồi. Nhiếp ảnh gia của Thẩm Ngọc Lang liếc nhìn người đồng hành bên cạnh Tống Quyết cách đó không xa. Vừa rồi anh ta còn thấy người kia đang làm biếng mà. Cũng may Thẩm Ngọc Lang không muốn dây dưa quá nhiều với Tống Quyết. “Thầy Tống, tôi không biết vì sao ngài lại nhắm vào tôi, tôi chỉ hy vọng ngài có thể cho tôi một con đường sống.” Giọng Thẩm Ngọc Lang run rẩy. Tống Quyết cười. Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thẩm Ngọc Lang, hắn đột nhiên gọi 888 đang xem kịch. 【Tống Quyết: Bây giờ còn có thể mở cửa hàng hệ thống không?】 888 vội vàng đáp lời. 【888: Được ạ, được ạ.】 Xem ra ký chủ lại muốn ra tay rồi. * Trên sân khấu, chương trình vẫn tiếp tục, những tình tiết nhỏ ở hậu trường khiến đạo diễn cười toe toét, vỗ vai trợ lý bên cạnh cười ha hả: “Người này tìm đúng thật rồi!” Đạo diễn thì đắc ý, trợ lý thì khổ sở thở dài. Các thí sinh tiếp theo cũng không mắc lỗi lớn như Thẩm Ngọc Lang, nhưng so với Tống Quyết người đầu tiên lên sân khấu, vẫn còn kém khá xa.
 Trên sân khấu, các thí sinh lần lượt lên trình diễn. Bản thân Tạ Lăng Tiêu cũng có chút thực lực, nếu không Hạ Phi Phi cũng không đến mức đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ cậu ta. Trong bốn vị giám khảo, chỉ có Cao Từ Nguyệt không bật đèn cho cậu ta. Cuối cùng, Tạ Lăng Tiêu cũng giống như Tống Quyết, lựa chọn Tưởng Phong Thịnh. Còn Ngũ Bân hát cũng bình thường, biểu hiện cũng không có gì nổi bật, cuối cùng chỉ giành được hai phiếu. Chỉ là trước khi rời đi, câu trả lời đầy mỉa mai của cậu ta đã mang lại không ít niềm vui cho mọi người, cũng coi như để lại ấn tượng. Ngũ Bân cũng không quá để tâm chuyện mình có được ở lại hay không, mục đích chính của cậu ta là được xuất hiện trước công chúng. Hiện tại nhiệm vụ của cậu ta đã kết thúc, bước chân xuống sân khấu cũng vô cùng nhẹ nhõm. Hoàn toàn trái ngược với cậu ta là Tạ Lăng Tiêu. 
Trong phòng nghỉ, Thẩm Ngọc Lang không biết đã đi đâu, chỉ có Tống Quyết và những người khác ở trong phòng. Có điều những người khác không dám bắt chuyện với Tống Quyết, chỉ nói chuyện phiếm với những người mình quen biết. Tống Quyết chống cằm, nhìn mình trong gương, có chút hoài niệm những nhiệm vụ trước đây. Trước kia chỉ cần giết chết đứa con của vận mệnh, về cơ bản là có thể hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới nhiệm vụ. Bây giờ lại ở đây lâu như vậy, còn bị hạn chế khắp nơi. Hắn nhìn 888, đột nhiên nở nụ cười. 【Tống Quyết: Thương lượng chút đi, những thế giới sau có thể có chút gì đó kịch tính hơn không?】 【888: Nhưng ký chủ, ngài đến đây không phải để nghỉ phép sao?】 Tống Quyết lý lẽ hùng hồn. 【Tống Quyết: Tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí cũng rất kịch tính, chẳng lẽ không phải cũng rất thú vị và thư giãn sao?】 888 nghe lời ngụy biện của ký chủ, tuy cảm thấy không đúng, nhưng nó vẫn thành thật đi xin ý kiến quản lý viên. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play