Đầu óc Hi Hoài trống rỗng, trong khoảnh khắc trở nên hoảng loạn.
Hắn nhớ rõ lúc rời nhà bé rồng con vẫn còn khỏe mạnh, tối qua ngủ đúng giờ, sáng nay ngoan ngoãn thức dậy ăn sáng, lúc chia tay còn vẫy đuôi tiễn hắn đi.
Vậy mà chỉ trong một buổi sáng, sao lại bị bệnh?
Hi Hoài nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước nhanh vào phòng ngủ.
Hắn lục trong tủ quần áo ra một chiếc khăn lông mềm và khô, quấn Tuyết Dĩ lại cẩn thận.
Tuyết Dĩ đầu óc choáng váng, thở cũng nặng nề, nhưng khi thấy Hi Hoài trở về vẫn vui mừng, nghiêng đầu cọ cọ tay hắn.
Hi Hoài nhẹ giọng trấn an: “Không khỏe à? Ta đưa ngươi đi gặp y sư.”
Hắn không giỏi ma pháp trị liệu, nên để chắc chắn, phải đưa Tuyết Dĩ đến chỗ y sư.
Làm vậy sẽ có nguy cơ bị người khác phát hiện ra Tuyết Dĩ, nhưng giờ Hi Hoài không thể quan tâm đến điều đó nữa.
Hắn không chần chừ thêm, bế bé rồng con ra khỏi phòng.
Tuyết Dĩ được quấn chặt trong khăn, chỉ chừa lại một khe hở để thở, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy gì.
“Ngao…” Từ khe hở, Tuyết Dĩ có thể nhìn thấy một góc cổ áo của Hi Hoài, cố gắng mở mắt nhìn một lúc rồi ngoan ngoãn nhắm lại.
Phòng y sư nằm cách khu điện nghỉ không xa, luôn có người túc trực, nơi đây là nơi có y sư tộc tinh linh hệ Mộc có kinh nghiệm dày dạn nhất trong toàn thành.
Trên đường tới y quán, không ít thị vệ chạm mặt Hi Hoài, họ đều né tránh và hành lễ.
Hi Hoài không dừng lại, sắc mặt trầm xuống.
Khi hắn bế một “cuộn khăn lông” bước nhanh vào sảnh chính, vị y sư đang cúi đầu sắp xếp vật phẩm thì sững người: “Điện hạ, cái này… là…”
“Là thú cưng của bạn học ta nuôi.” Hi Hoài ngừng một chút rồi nói tiếp, “Hôm nay nó bị bệnh, nhờ ta đưa tới khám.”
Y sư còn đang ngẩn người thì Hi Hoài đã nhanh chóng kể sơ qua triệu chứng của Tuyết Dĩ.
Toàn thân nóng lên, tinh thần uể oải, trên người không có vết thương, buổi sáng vẫn còn khỏe mạnh.
Ánh mắt của y sư từ từ dời xuống, nhìn vào bọc khăn trong lòng hắn: “Là… ở trong này sao?”
Hi Hoài khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng.
Hắn cẩn thận kéo khăn ra một chút, để lộ một đoạn móng vuốt nhỏ nhắn, tròn trịa và trắng muốt.
Thấy vẻ mặt y sư có phần ngạc nhiên, Hi Hoài bèn nói thêm: “Thú cưng của cậu ta rất quý, không dễ gì cho người khác nhìn thấy.”
Hắn không nói rõ “cậu ta” là ai, cũng không tiết lộ sinh vật trong khăn thuộc giống loài nào.
Y sư cũng không tiện hỏi nhiều, bước tới: “Để ta xem thử.”
Chiếc móng vuốt lộ ra ngoài khăn rất nhỏ, rõ ràng là của một con thú con. Khi nghe thấy tiếng bước chân lạ đến gần, nó khẽ động đậy, chứng tỏ vẫn còn sống.
Dưới ánh mắt sắc bén như có thực thể của Hi Hoài, y sư dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào đầu móng để kiểm tra nhiệt độ và mạch đập, rồi ước lượng tuổi tác và thể trạng của con thú con.
Thông thường, những loài thú cưng hoặc linh thú được giới trẻ ưa chuộng đa phần là động vật có lông như mèo, chó hoặc chim.
Thế nhưng chiếc móng vuốt này lại được phủ một lớp vảy, y sư nhìn thêm vài lần, nhưng với bấy nhiêu đặc điểm thì cũng không thể nhận dạng nổi.
“Nếu ăn uống vẫn bình thường, không có biểu hiện nôn mửa thì khả năng cao chỉ là bị cảm lạnh.”
Y sư rút tay lại, Hi Hoài lập tức dùng khăn bọc kỹ móng vuốt trở lại.
“Con thú nhỏ này chắc chưa tới hai tháng tuổi? Dưới hai tháng không nên dùng phép chữa trị, sẽ không chịu nổi.”
Vừa nói, y sư vừa quay lại bàn thuốc, mở vài ngăn kéo để chọn dược liệu, bỏ vào thiết bị nghiền thành bột.
Cuối cùng, y sư đưa cho Hi Hoài một lọ thuốc bột nhỏ và dặn dò cách dùng: “Sau khi hạ sốt thì giảm một nửa liều lượng.”
“Được.” Hi Hoài nhận lấy lọ thuốc, y sư có vẻ khá quan tâm, còn đưa thêm cho hắn một ống tiêm nhỏ dùng để cho uống thuốc.
Hi Hoài cũng nhận lấy, rồi từ trong người lấy ra vài đồng vàng đặt lên bàn, nói một tiếng: “Cảm ơn, chuyện này giữ bí mật giúp ta.”
Nói rồi hắn quay người rời đi ngay, không nán lại thêm chút nào.
Y sư chưa kịp ngăn lại, đành thu lại chỗ vàng, để riêng sang một bên.
—
Ngay khi trở về phòng ngủ, Hi Hoài lập tức cho Tuyết Dĩ uống thuốc.
Thuốc bột dễ hòa tan trong nước, không rõ làm từ nguyên liệu gì, Hi Hoài tự mình nếm thử trước một chút.
Vị hơi đắng, xen lẫn mùi thảo mộc thanh mát, cũng không đến mức khó uống.
Thế nhưng trong lòng hắn, bé rồng con lại cứ ngao ô không chịu uống, hơn nữa còn đang sốt khó chịu, chỉ muốn được Hi Hoài dỗ dành.
Hi Hoài dịu dàng dỗ: “Uống rồi sẽ đỡ khó chịu hơn.”
Một ống thuốc nhỏ, vậy mà phải mất gần nửa tiếng mới cho uống xong.
Tuyết Dĩ vẫn được bọc trong chiếc khăn mềm, uống thuốc xong thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Hi Hoài lặng lẽ ngồi trước bàn học, cúi đầu nhìn bé rồng con đang ngủ.
Cẩn thận ngẫm lại, mấy hôm trước Tuyết Dĩ có hắt hơi vài cái, nhưng hắn không để ý lắm.
Còn cả mấy quả bóng vải mà hắn làm cho chơi, Tuyết Dĩ rất thích, nên vì thế mà cứ lăn lóc trên sàn mãi.
Bạc Tuyết Long vốn thuộc hệ hàn, càng cần một môi trường ấm áp, huống hồ Tuyết Dĩ còn nhỏ thế này, chỉ một chút sơ suất cũng đủ khiến bé bị cảm lạnh.
Hi Hoài ngồi bất động trên ghế, một thị vệ đến gõ cửa.
“Điện hạ, ngài định khi nào xuất phát?”
Hi Hoài đến cơm trưa còn chưa ăn, không rõ đang bận gì, giờ đã gần đến giờ học buổi chiều.
"Không đi nữa." Hi Hoài khẽ nói, "Ta đau đầu, đừng làm phiền ta."
Giọng điệu của hắn không được tốt lắm, âm thanh trầm đục truyền ra từ trong phòng, thị vệ đành đáp một tiếng: "Vâng."
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Hi Hoài sờ trán Tuyết Dĩ, nhiệt độ đã hạ xuống.
Dây thần kinh căng thẳng của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng, hắn tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ánh nắng ngoài cửa sổ không còn gay gắt, lá cây khẽ đung đưa trong làn gió mát.
Bé rồng con trong khăn động đậy, thò móng vuốt ra duỗi người, nhắm mắt ngáp một cái.
Thuốc bột mà y sư đưa rất hiệu nghiệm, sau một giấc ngủ, Tuyết Dĩ cơ bản đã hết sốt.
Hi Hoài nhẹ nhàng nắm lấy móng vuốt còn ấm: "Còn thấy khó chịu không?"
Tuyết Dĩ liếm ngón tay hắn, bụng kêu "ục ục" một tiếng.
Hi Hoài cũng chưa ăn gì, lập tức sai người chuẩn bị đồ ăn.
Nhân lúc chờ đợi, hắn dùng nước ấm lau người cho Tuyết Dĩ, rồi thay một chiếc khăn mới.
Chiếc khăn được ma khí ngấm qua, vừa mềm vừa ấm, Tuyết Dĩ nằm trong đó thoải mái đến mức chẳng buồn động đậy.
Vì Tuyết Dĩ đang bệnh, Hi Hoài bế nó suốt cả quá trình ăn uống, thức ăn cũng do hắn đút đến tận miệng.
Có viên thịt mà Tuyết Dĩ rất thích, còn có cả canh ngọt nóng hổi, cả mấy cọng cà rốt mà bé ghét cũng bị xen vào.
Tuyết Dĩ đã hết sốt, khẩu vị cũng gần như hồi phục, ngoan ngoãn ăn được kha khá.
Đến khi ăn no, bé rồng con quay đầu né cái muỗng canh đưa tới, ra hiệu không ăn nổi nữa, tiếng kêu mang theo chút nghẹt mũi: "Ô…"
Hi Hoài đặt muỗng xuống, lúc này mới cầm đũa lên ăn phần của mình.
—
Nghe nói buổi chiều Hi Hoài lại không đến lớp, phó quan liền đến hỏi tình hình.
Nhưng hắn không được gặp Hi Hoài, bị thị vệ ở tiền điện ngăn lại bên ngoài.
"Điện hạ nói không muốn gặp ai cả." Thị vệ tỏ ra khó xử nói: "Còn về phần bài học bị bỏ lỡ, điện hạ nói sẽ tự bù lại."
Hi Hoài là dị ma tộc có thiên phú rất cao, các bài kiểm tra viết cũng hoàn thành rất tốt, phó quan không lo lắng lắm về chuyện đó.
Hắn ta nhìn về phía tẩm điện: "Được rồi, ta sẽ quay lại xem sao vào ngày mai."
Hắn ta mơ hồ cảm thấy từ sau khi Hi Hoài trở về từ U Minh Cốc, có gì đó rất kỳ lạ.
Chỉ trong hai ngày đã xin nghỉ hai lần, còn nói gì mà muốn nuôi rồng.
Nếu chỉ đơn giản là tâm trạng không tốt, muốn yên tĩnh một mình thì còn dễ giải quyết.
Chỉ sợ lơ là một chút, hắn lại gây ra chuyện gì phiền phức.
Trước khi rời đi, phó quan mang theo vẻ mặt lo lắng, cuối cùng nhìn tẩm điện từ xa một lần nữa.
Ở một bên khác, Hi Hoài đang ôm Tuyết Dĩ ngồi trên ban công.
Hắn khoác thêm một chiếc áo choàng, gió từ ngoài thổi vào cũng bị chặn lại.
Tuyết Dĩ cuộn mình trong lòng hắn, qua khe hở của chiếc áo khoác, đôi mắt vàng lén lút quan sát những người hầu đang bận rộn trong phòng.
Theo yêu cầu của Hi Hoài, người hầu đã trải thảm nhung đắt tiền khắp phòng, cột giường và chân bàn cũng được quấn bằng vải bông mềm mại.
Hầu hết người thuộc tộc Dị Ma đều yêu thích sự xa hoa, cộng thêm thời tiết gần đây có phần se lạnh, nên không ai nghi ngờ quyết định đột ngột của Hi Hoài.
Khi công việc trang trí trong phòng hoàn tất, một người hầu đến ban công: "Điện hạ, chỗ này có cần trải thảm không?"
Người lạ tiến lại gần, Tuyết Dĩ lập tức chui đầu vào áo hắn trốn.
"Trải."
Hi Hoài đứng dậy, đi vào phòng ngủ.
Một vài người hầu vẫn đứng ngoài cửa, Tuyết Dĩ được đặt lên giường, tò mò ngửi ngửi vải bông trên cột giường, không nhịn được liếm một cái.
Hi Hoài đưa tay ngăn lại, nhẹ giọng nói: "Không được ăn bậy."
Sàn nhà vốn lạnh lẽo nay được phủ thảm nhung, Tuyết Dĩ rất muốn xuống chơi, nhưng Hi Hoài không cho phép.
Hắn cắt một ống tay áo của mình, rồi cắt vài lỗ, làm thành một chiếc áo đơn giản, mặc cho Tuyết Dĩ.
Áo làm rất thô sơ, mặc vào vừa vặn không cản trở vận động, Hi Hoài đợi cho đến khi người hầu rời đi, mới đặt Tuyết Dĩ xuống: "Mặc tạm vậy."
Đột nhiên có thêm một mảnh vải trên người, Tuyết Dĩ hơi không quen, cúi đầu cắn lấy mép áo nhấm nháp, phát hiện trên đó có mùi của Hi Hoài, rồi thôi không cắn nữa.
Hi Hoài lại cầm kéo đi đến tủ quần áo tìm thêm vài món đồ. ( app truyện TᎽT )
Tuyết Dĩ tò mò đi theo nhìn một lúc, rồi lại bị thảm nhung trên sàn thu hút sự chú ý.
Thảm nhung rất dày, màu trắng tinh gần như hòa vào với Tuyết Dĩ, bé bước từ đầu phòng đến cuối phòng, thừa dịp Hi Hoài không để ý, lén lút cắn một sợi bông dài.
Điều duy nhất không hoàn hảo là quả bóng vải không dễ lăn trên thảm nhung.
Tuyết Dĩ nhìn quả bóng dừng lại, lại nhìn thảm nhung khắp phòng, vẫn thích thảm nhung hơn.
Sau bữa tối, Tuyết Dĩ uống liều thuốc thứ hai.
Thuốc có vị đắng, uống như nước cỏ, Tuyết Dĩ không thích chút nào, nhưng phải uống hết mới được.
Bé rồng con nhắm mắt nuốt nốt ngụm cuối, bám lấy tay áo Hi Hoài "ngao ô".
Hi Hoài bế Tuyết Dĩ lên, cho bé ăn một miếng bánh đậu đỏ ngọt.
….
Ngày hôm sau, khi Tuyết Dĩ thức dậy, bên giường có sẵn vài chiếc áo nhỏ.
Hi Hoài cầm lên một chiếc: "Thử xem."
Chiếc áo mới tinh xảo hơn nhiều so với chiếc cũ của Tuyết Dĩ, bên trong có một lớp lông mịn, kích thước vừa vặn hơn, được đính kèm những chiếc cúc đá quý nhỏ nhắn.
Chất liệu được cắt ra từ quần áo của Hi Hoài, những chiếc cúc cũng vậy, đường may ở các mối nối không được tinh tế lắm, nhưng nhìn chung đã rất tốt rồi.
Hi Hoài giúp Tuyết Dĩ mặc chiếc áo màu nâu, ngắm nhìn một lúc rồi nói: "Sau này sẽ làm thêm vài chiếc đẹp hơn."
Vì thời gian gấp rút, không kịp nhờ người thiết kế mẫu mã, đành tạm thời mặc những chiếc này.
Tuyết Dĩ cúi đầu nhìn chiếc áo mới trên người, đặc biệt là những chiếc cúc đá quý nhiều màu sắc.
Bé rồng con nhảy xuống giường một mình, đến trước gương tiếp tục ngắm mình.
Rồng rất thích đồ trang sức lấp lánh, điều này gần như đã ăn sâu vào bản năng.
Bé rồng con vui vẻ vẫy đuôi, giơ vuốt chạm vào những chiếc cúc đá quý trong gương, đôi mắt vàng lấp lánh không rời.
Hi Hoài từ phía sau đi đến, cúi người bế Tuyết Dĩ lên: "Thích là tốt rồi."
"Thưa điện hạ."
Lúc này, có người gõ cửa: "Hôm nay điện hạ có đến học viện không?"
Hi Hoài suy nghĩ một lúc: "Có."
Sau đó, hắn vươn tay gãi cằm bé rồng con trong lòng, hạ giọng: "Ngươi cũng đi cùng."
Tuyết Dĩ không biết sẽ đi đâu, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: "Ngao?"
Hi Hoài đã suy nghĩ từ tối qua, hắn có thể xin nghỉ thêm vài ngày, nhưng không thể cứ thế không đến học viện mãi.
Nếu đã đến học viện, thì phải để Tuyết Dĩ ở lại, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Vì vậy, trước khi tình trạng sức khỏe của Tuyết Dĩ ổn định, Hi Hoài tuyệt đối không rời nửa bước.
Hôm qua, phó quan cũng đã đến, việc đến y quán không biết khi nào sẽ bị phát hiện.
Vì vậy, sau khi cân nhắc, Hi Hoài quyết định không xin nghỉ nữa, mà hôm nay sẽ đưa Tuyết Dĩ đến học viện.
Dĩ nhiên, điều này có rủi ro bị phát hiện, nhưng Hi Hoài tự tin.
Hắn đeo nhẫn không gian, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bế Tuyết Dĩ lên.
Cùng lúc đó, trên hành lang của điện phía bên, Hi Niên vội vã đi qua.
Cậu ta đến tìm Hi Hoài theo lời của vương hậu Duy, xem tình hình của hắn thế nào, có cần cùng đi học viện không.
Hi Niên vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng, Hi Hoài sao có thể bị bệnh được, chắc là giả vờ thôi.
Nhưng vì vương hậu Duy nhờ vả nên cậu ta đành phải đến một chuyến.
Cậu ta cúi đầu bước nhanh, không để ý suýt nữa va phải hai người hầu đi ngược lại.
Người hầu vội vàng đặt đồ xuống: "Nhị điện hạ."
Họ đang ôm một số quần áo, chất liệu nhìn mới nhưng có nhiều chỗ bị cắt rách.
Hi Niên cầm lên một chiếc: "Đây không phải là quần áo của Hi Hoài sao? Hắn tự làm hỏng à?"
Người hầu lắc đầu, chỉ nói sẽ mang những thứ này đi vứt, không biết gì thêm.
Hi Niên tò mò, lặng lẽ ghi nhớ chuyện này, tránh người hầu rồi đi tiếp.
Khi cậu ta đến bên ngoài điện của Hi Hoài thì biết được Hi Hoài đã xuất phát rồi.
Hi Hoài đã dặn dò trước, bảo Tuyết Dĩ rúc vào trong túi, bé yên lặng lắng nghe những âm thanh lạ lẫm và ồn ào từ bên ngoài.
Tiếng bước chân không ngừng vang lên, Hi Hoài đang đi, lại leo thêm vài bậc cầu thang, không lâu sau kéo ghế ngồi xuống.
Tiếng chuông trong trẻo vang vọng khắp khuôn viên trường, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Hi Hoài cao nhất nên ngồi ở góc cuối dãy, bên cạnh không có ai.
Trên bàn có vài cuốn sách, hắn tùy tiện cầm lên một cuốn, đặt lên đùi mở ra, trang sách nhô cao khỏi mặt bàn một đoạn, vừa vặn che khuất một phần tầm nhìn.
Lúc này, áo khoác của Hi Hoài động đậy, từ trong đó thò ra một chiếc móng vuốt.
Xác nhận mọi thứ bên ngoài đều an toàn, Tuyết Dĩ dũng cảm từ trong túi chui ra.
Bé rồng con lén lút quan sát xung quanh, phát hiện phía trước toàn là bóng người, còn có một giảng viên đang nói liền vội vàng cúi đầu xuống.
Hi Hoài vuốt ve bé rồng, như để an ủi.
Tuyết Dĩ mặc một chiếc áo nhỏ, phía sau dán một tờ giấy, trên đó vẽ một hình tròn.
Đây là một loại phép đơn giản nhất, không mang theo dao động ma pháp, rất dễ bị phá giải, nhưng dùng lúc này là rất thích hợp.
Ngoài người vẽ hình là Hi Hoài, không ai có thể nhìn thấy bé rồng con trong lòng hắn, nếu cứ nhìn chăm chú thì mới phát hiện một đám không khí trong suốt có hình dạng nhỏ.
Giảng viên đang viết viết vẽ vẽ trên bảng đen, Hi Hoài dựa vào lưng ghế lật trang sách, đồng thời luôn chú ý xung quanh.
Tuyết Dĩ dần dần thích nghi với môi trường mới, ngồi trên đùi Hi Hoài ngáp một cái.
Bé rồng có vẻ hơi buồn chán, nghiêng đầu nhìn những chữ và hình vẽ trên trang sách một lúc, rồi đưa móng vuốt ra cào vài cái.
Âm thanh này rất nhẹ, nghe có vẻ hơi kỳ lạ, một bạn học ngồi ở hàng ghế trước nghe thấy, quay đầu nhìn lại.
Hi Hoài lạnh lùng ngẩng đầu, đôi mắt đen như ngâm trong băng.
Bạn học rùng mình một cái, vội vàng quay lại không dám nhìn nữa.