Tuyết Dĩ vẫn còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, ngửi thấy hơi thở gần kề của Hi Hoài thì ngáp một cái, rồi lại rúc vào trong túi áo.
Hi Hoài rời khỏi tàng thư các, trên đường về liền đút bánh cho Tuyết Dĩ ăn.
Cho bé ăn được một nửa cái bánh, hắn đổi hướng đi về phía nhà bếp, lấy một miếng bánh gạo nóng hổi vừa mới hấp xong.
Bánh gạo có vị ngọt, Tuyết Dĩ rất thích, Hi Hoài vừa xé một miếng nhỏ, bé liền há miệng đón lấy ngay.
Bé rồng con còn chưa đầy một tháng tuổi, ăn không nhiều, mỗi ngày ba bữa là đủ.
Đến trưa, Hi Hoài chuẩn bị một cái đĩa nhỏ bằng lòng bàn tay, kê lên bằng hai quyển sách, rồi gắp thức ăn vào trong đĩa.
Vì bữa sáng đã cho Tuyết Dĩ ăn đồ ngọt, Hi Hoài nhớ tới lời trong sách viết về “dinh dưỡng cân bằng”, nên không cho thêm đồ ăn vặt nữa, chỉ chọn vài viên thịt viên và cà rốt.
Tuyết Dĩ ngửi ngửi thịt viên rồi cúi đầu ăn mất một nửa, nhưng hoàn toàn phớt lờ cà rốt trong đĩa.
Hi Hoài gõ nhẹ lên đĩa ăn: “Cà rốt cũng phải ăn hết.”
Tuyết Dĩ hiểu lời, chần chừ liếm thử một miếng cà rốt, sau đó ngẩng đầu nhìn Hi Hoài.
Hi Hoài giục: “Không được kén ăn.”
Cà rốt có mùi giống cỏ, vị đắng, bé rồng con không thích lắm, khe khẽ kêu một tiếng “Ngao”.
Hi Hoài nhặt lấy miếng cà rốt, đưa đến miệng bé rồng con: “Ngoan nào, ăn vào mới không bị bệnh.”
Hắn kiên nhẫn dỗ dành, bé rồng con cuối cùng cũng hé miệng cắn lấy, nhắm mắt lại nuốt xuống, rồi lại tiếp tục ăn thêm hai miếng thịt viên.
Cứ như vậy, một miếng cà rốt hai miếng thịt viên, cuối cùng cũng ăn sạch toàn bộ thức ăn trong đĩa.
Buổi chiều, Hi Hoài phải làm hết bài tập chất đống trong nửa tháng qua, nên để Tuyết Dĩ tự chơi trong phòng.
Tuyết Dĩ chạy ra ban công tắm nắng, bên ngoài ban công là một khoảng sân trống, gần như không có ai lui tới.
Sàn được trải vài tấm thảm lông, bé rồng con nằm dài trên đó, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại, sưởi ấm cho bản thân.
Tắm nắng xong, Tuyết Dĩ quay lại tìm Hi Hoài.
Hi Hoài vẫn đang làm bài, thấy bé rồng con đến bên cạnh thì đưa tay nhấc bé lên, đặt lên bàn học.
Trên bàn có rất nhiều đồ đạc, hơi lộn xộn, Tuyết Dĩ cẩn thận rút móng vuốt lại, nằm sấp xuống, nhìn chăm chú vào đầu bút đang chuyển động trong tay Hi Hoài.
Bài tập tuy nhiều nhưng không khó, Hi Hoài đọc lướt cực nhanh, tốc độ viết chữ cũng rất nhanh.
Ngòi bút chuyển động rất nhanh khiến Tuyết Dĩ hoa cả mắt, bé lắc lắc đầu rồi ngồi dậy, men theo mép bàn nhảy vào lòng Hi Hoài, xoay vài vòng tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống.
Ngày hôm sau vẫn còn là ngày nghỉ, sau khi làm xong bài tập, Hi Hoài dùng quần áo cũ làm vài quả bóng vải.
Bóng được nắn rất tròn, bên trong có nhét một chiếc chuông có âm thanh vui tai, lăn trên mặt đất có thể nghe thấy tiếng "Lộc cộc lộc cộc".
Tuyết Dĩ lần đầu được chơi đồ chơi, phấn khích chạy loạn khắp phòng, đẩy bóng ra xa rồi lại nhào đến đẩy về, hoặc ngậm quả bóng nhỏ nhất đem về đặt vào tay Hi Hoài rồi chờ ném ra tiếp.
Bé chơi với mấy quả bóng vải gần như cả ngày, bé rồng con chơi mệt liền nằm vào trong lòng ngực Hi Hoài nghỉ ngơi, hai bữa cơm cũng ăn không ít.
Tối trước khi đi ngủ, Tuyết Dĩ ngậm quả bóng nhỏ nhảy lên giường, cọ vào tay Hi Hoài.
Hi Hoài nhận lấy quả bóng: “Còn muốn chơi nữa à?”
Bé rồng con không ngừng vẫy đuôi: “Ngao~!”
Hi Hoài không nỡ từ chối, nhưng không cho Tuyết Dĩ xuống giường, chỉ được chơi trong phạm vi giường thôi.
Cho đến khi bé vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, lăn ra bên gối.
Hi Hoài cất bóng đi, dùng ma khí tắt đèn từ xa, nằm xuống rồi xoa đầu bé rồng con: “Ngủ đi.”
— Nhưng hậu quả của việc chơi bóng trước khi ngủ là đến sáng hôm sau, khi Hi Hoài chuẩn bị đến học viện thì Tuyết Dĩ vẫn còn đang ngủ.
Hi Hoài đành ép bé dậy, vừa đút bánh gạo vừa dặn dò: “Buổi sáng ta phải ra ngoài, trưa mới về, ngươi ở yên trong phòng, đừng chạy lung tung…”
Tuyết Dĩ ngái ngủ, mắt lờ đờ nửa mở, miếng bánh gạo nhỏ bằng móng tay phải mất một lúc lâu mới nuốt được, chắc cũng chẳng nghe lọt mấy câu.
Hi Hoài thấy không yên tâm, nhìn lại thời gian thì đã sắp muộn học.
Hắn dứt khoát đi ra cửa, nói với thị vệ đang chờ bên ngoài: “Giúp ta xin nghỉ một hôm, nói ta không khỏe, không đến học viện được.”
Thị vệ được huấn luyện kỹ càng, không hỏi nhiều, lập tức rời đi.
Đợi Hi Hoài quay lại, bé rồng con đã lại lăn ra ngủ bên mép giường.
Hi Hoài đành đặt miếng bánh gạo xuống, thầm nghĩ sau này đến giờ ngủ tuyệt đối không thể cho bé chơi quá khuya nữa.
—
Tin tức Hi Hoài xin nghỉ rất nhanh được truyền đến chỗ Hi Mộng Á.
“Không khỏe? Đã tìm y sư chưa?” Hi Mộng Á hỏi.
“Vẫn chưa.” Phó quan trả lời, “Có lẽ… tam điện hạ từ U Minh Cốc trở về, trong lòng vẫn còn tủi thân.”
Ý là Hi Hoài không thực sự ốm, chỉ đơn thuần dỗi không muốn đi thôi.
Hơn nữa hôm bị nhốt trong U Minh Cốc lại trùng đúng ngày sinh nhật của hắn. Tuy bình thường trong tộc không mấy ai để tâm đến sinh nhật, nhưng dù sao cũng là chuyện khác biệt.
Hi Mộng Á trầm mặc hồi lâu, bên cạnh ông là một chiếc hộp gỗ, chứa thư được gửi từ Trích Tinh Lâu nửa tháng trước.
Ông mở hộp gỗ, lấy ra tờ giấy bên trong, trên đó viết: "Bản tính tà ma, khởi nguồn tai họa."
Năm Hi Hoài chào đời, Ayer đã xem cho hắn, sau đó mỗi năm đều tiếp tục xem lại một lần.
Mỗi lần thư gửi tới, nội dung đều giống nhau.
Tính cách của Hi Hoài thực sự khiến ông đau đầu, nhưng dù sao cũng là con ruột, cũng không thể dễ dàng buông tay. Hi Mộng Á từng bàn bạc với Ayer vài lần, mong tìm ra cách thích hợp.
Nhưng Ayer không lạc quan, cho rằng nếu bản chất đã là như thế, cưỡng ép thay đổi chẳng khác nào bắt một con sói khát máu chỉ được ăn chay.
Cộng với tài năng xuất chúng của Hi Hoài, theo thời gian hắn chắc chắn sẽ trở thành người xuất sắc nhất trong tộc, thậm chí là tộc vương tương lai.
Hiện tại chỉ vì Hi Hoài còn nhỏ, vẫn có thể thử dẫn dắt. Nếu thất bại…
Tờ giấy hóa thành tro trong tay Hi Mộng Á, ông ra lệnh cho phó quan: “Gọi Hi Hoài đến gặp ta.”
Một lúc lâu sau, Hi Hoài mới lững thững xuất hiện, đi theo sau phó quan.
Hắn cúi đầu, sắc mặt có chút uể oải, hành lễ với Hi Mộng Á: “Phụ thân.”
Hi Mộng Á ra hiệu hắn ngồi xuống cạnh bên: “Ta nghe nói con xin nghỉ học vì bị bệnh, sao vậy?”
“Đau đầu.” Hi Hoài đáp, “Không nghiêm trọng, ngủ một giấc là khỏi.”
Nghe đã thấy giống cái cớ. Huống chi từ nhỏ đến lớn Hi Hoài chưa từng ốm đau gì.
Hi Mộng Á không vạch trần, giọng ôn hòa: “Vậy nghỉ ngơi thêm đi, bài vở để sau hẵng bù.”
Hi Hoài “dạ” một tiếng, đứng dậy định rời đi: “Vậy con về trước.”
“Khoan đã.” Hi Mộng Á gọi hắn lại, “Vội gì thế.”
Hi Hoài cố kiên nhẫn, lại ngồi xuống.
Hi Mộng Á cân nhắc giọng điệu: “Sinh nhật con đã qua rồi, con có muốn thứ gì không?”
Ông cố gắng nhớ lại, từ nhỏ đến lớn Hi Hoài dường như chưa từng thật sự thích thứ gì.
Hắn hình như chẳng thích cái gì cả, hoặc nếu có thì cũng không đủ thích, những món đồ chơi từng để mắt tới khi năm, sáu tuổi, chưa đầy hai ngày đã bị ném qua một bên.
“Chỉ cần là thứ có thể tìm được.” Hi Mộng Á tiếp tục, “Phụ thân nhất định sẽ chuẩn bị cho con.”
Đây cũng xem như là một sự bù đắp dành cho Hi Hoài, tiện thể thăm dò thử sở thích gần đây của hắn.
Hi Hoài ngẩng đầu, từ biểu cảm trên mặt có thể thấy hắn đang suy nghĩ nghiêm túc.
“Con muốn nuôi rồng.”
“Khụ khụ…”
Phó quan ho khan che miệng, mặt đỏ bừng lên.
Hi Mộng Á không nói gì, Hi Hoài sợ ông không nghe rõ, lại nhắc lại một lần nữa: “Con muốn nuôi rồng, nhất định phải là một con Bạc Tuyết Long, biết dùng ma pháp băng giá…”
Hi Mộng Á giơ tay bóp trán: “Con đang đùa đấy à?”
Mở miệng ra là đòi một con rồng... Đó là rồng đấy, đâu phải mèo con chó con, chẳng lẽ hắn muốn ông điều binh đến lãnh địa của tộc Rồng để cướp về một con?
Hi Hoài im lặng, Hi Mộng Á thở dài, phất tay: “Thôi được rồi, con về đi, đợi đến khi con suy nghĩ kỹ càng, rồi nói với ta cũng chưa muộn.”
Ông chỉ có thể cho rằng Hi Hoài vẫn còn giận mình nên cố tình đưa ra một yêu cầu không thể thực hiện được.
Hi Hoài lập tức đứng dậy, xin phép cáo lui, rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn rời đi, phó quan bước đến bên cạnh Hi Mộng Á: “Vừa nãy điện hạ... hình như không phải đang đùa đâu.”
“Dù thật sự muốn nuôi thì cũng không được.” Hi Mộng Á dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, “Chưa nói đến chuyện khác, ta đi đâu mà tìm cho nó một con Bạc Tuyết Long đây?”
Phó quan lại đề nghị: “Vậy trước tiên hãy gửi đến một con thú nhỏ bình thường xem sao, thử xem tam điện hạ có thích không?”
Hi Mộng Á mở mắt, trầm ngâm nói: “Chuyện đó… cũng có thể thử.”
—
Hi Hoài một mình quay về điện nghỉ ngơi, cửa phòng bên ngoài đã bị khóa, có ma khí quấn quanh, chứng tỏ không ai từng vào.
Hắn yên tâm, mở khóa rồi bước vào trong.
Tuyết Dĩ đang tự chơi với quả bóng vải, nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy ra khỏi cánh cửa khắc hoa.
Hi Hoài cúi xuống bế bé rồng con vào lòng, vừa hỏi: “Ở một mình trong phòng lâu như vậy, có sợ không?”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đưa Tuyết Dĩ về, Hi Hoài rời khỏi một thời gian.
Phòng thì kín và khá trống trải, khác hẳn với rừng cây um tùm ở U Minh Cốc, Hi Hoài lo lắng Tuyết Dĩ sẽ thấy sợ hãi.
Ngày mai không thể xin nghỉ nữa, hắn phải đến học viện, Tuyết Dĩ sẽ phải ở nhà một mình ít nhất nửa ngày.
Tuyết Dĩ vẫy đuôi, nghiêng đầu cọ tay Hi Hoài, ra hiệu là không hề sợ chút nào.
Hi Hoài xoa cằm bé rồng con, lạnh nhạt nói: “Tối nay trước khi ngủ, không được chơi bóng nữa.”
—
Hôm sau, Tuyết Dĩ dậy cùng Hi Hoài.
Bé rồng con ngáp dài, được bế đến bồn rửa mặt, phía trước là một bát nước ấm nhỏ.
Tuyết Dĩ liếm nước, rồi phun ra, làm vậy vài lần cho tới khi liếm sạch đáy bát, coi như xúc miệng xong, sau đó nhắm mắt tận hưởng cảm giác được lau bằng khăn nóng.
“Những gì ta nói hôm qua, còn nhớ chứ?” Hi Hoài vẫn không yên tâm, “Nghe thấy động tĩnh là phải trốn, không được phát ra tiếng.”
Bé rồng con “ngao” một tiếng, đưa chân đập nhẹ lên bồn rửa.
“Trưa ta sẽ về xem ngươi.” Hi Hoài bóp nhẹ móng vuốt nhỏ, “Sẽ mang đồ ngon về.”
Lại một tiếng “ngao”, bé rồng con biết hắn sắp đi, cứ quyến luyến cọ vào tay áo hắn.
Thị vệ bên ngoài đã thúc giục, Hi Hoài bế Tuyết Dĩ về phòng ngủ.
Quả bóng vải vẫn còn nguyên, Tuyết Dĩ có thể chơi bất cứ lúc nào, trên bàn có nước và chút đồ ăn vặt nhỏ, có thể ăn nếu đói.
Hi Hoài còn chu đáo chuẩn bị vài bệ đệm thấp cao khác nhau để Tuyết Dĩ dễ dàng nhảy lên bàn, cửa ban công cũng mở, nhà vệ sinh nhỏ đã được dọn sạch.
Hi Hoài mặc áo khoác đồng phục học viện, cúi đầu nói: “Ta đi đây.”
Bé rồng con ngẩng đầu ngồi bên giường, vẫy vẫy đuôi, tiễn hắn rời đi.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài.
Sau đó là tiếng bước chân dần xa, cho tới khi ngoài hành lang trở lại yên tĩnh.
Tuyết Dĩ nằm nửa người, cằm gác lên móng vuốt, bất ngờ hắt hơi một cái.
Bé rồng con lắc lắc đầu, liếm đầu mũi ướt, rồi quay người tha một quả bóng vải, nhảy xuống giường tự chơi.
—
Trước khi vào lớp, Hi Hoài kịp bước vào giảng đường.
Giáo sư còn chưa đến, lớp học vẫn ồn ào, nhưng khi hắn xuất hiện, lập tức im lặng đáng kể.
Mấy tên người tộc Titan từng đánh nhau với Hi Hoài ngồi gần cửa sổ, thấy hắn cũng lập tức cúi đầu, tránh đối diện ánh mắt.
Hi Hoài đã nửa tháng không đến lớp, bên ngoài không ai rõ lý do, có người tò mò hỏi Hi Niên, nhưng cậu ta cũng không chịu nói. ( truyện trên app t.y.t )
Tay Hi Niên lại có vết thương, cũng xin nghỉ mấy ngày, hai việc này chắc hẳn có liên quan.
Một vài ánh mắt dò xét lén nhìn sang, nhưng Hi Hoài làm như không thấy, đi thẳng về chỗ ngồi cuối lớp.
Trong lòng hắn vẫn đang nghĩ đến bé rồng con đang ở nhà một mình, chẳng buồn để tâm chuyện khác.
Hi Hoài lấy sách từ nhẫn không gian ra, ánh mắt dõi theo những chiếc lá ngoài cửa sổ, tâm trí lạc đâu đâu.
Cuối cùng cũng đến giờ kết thúc buổi học sáng, Hi Hoài là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi lớp từ cửa sau.
Hắn đã dặn thị vệ điều xe thú tới đúng giờ, còn chuẩn bị cả một pháp trận truyền tống cự ly ngắn.
Bình thường học sinh học viện buổi trưa sẽ không về nhà, Hi Hoài trước đây cũng vậy, có khi còn ngủ lại ký túc xá vài hôm.
Thị vệ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không dám hỏi nhiều.
Mười lăm phút sau, Hi Hoài dùng tốc độ nhanh nhất quay về điện nghỉ ngơi.
Hắn mở khóa vào phòng, rồi đóng cửa lại.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, một lúc sau, một bóng trắng bạc lặng lẽ hiện ra sau cánh cửa khắc hoa.
“Ngao…”
Không rõ có phải đợi lâu quá hay không, giọng bé rồng con yếu ớt, tốc độ chạy tới cũng chậm hơn bình thường.
“Ta về rồi.”
Hi Hoài bước lên vài bước, ôm lấy bé rồng con.
Ngay sau đó, trong lòng hắn chợt trầm xuống.
Bé rồng con trong lòng Hi Hoài toàn thân nóng bừng, như thể đang sốt.
Quan sát kỹ hơn, quả nhiên bé rồng con tinh thần ủ rũ, ánh sáng trong đôi mắt vàng cũng mờ đi vài phần.
Tuyết Dĩ đã bị bệnh rồi.