Bầu không khí căng như dây đàn lập tức vỡ tan, Kỷ Thụy cười gượng: 
- Cháu đùa thôi mà. 
- Nói bậy nói bạ cái gì đấy. - Lý Diệc Sính vỗ một phát lên gáy cô. 
Kỷ Thụy hoảng sợ che đầu lại: - Đừng đánh mà. 
- Cái này mà gọi là đánh hả. - Lý Diệc Sính cạn lời, ngay sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác, hỏi một câu: - Cháu đủ mười sáu tuổi chưa đó?
- ... Đủ rồi ạ. - Kỷ Thụy nghĩ thầm, từng tuổi như cô giả bộ làm trẻ vị thành niên thì thôi, còn nói mình chưa đủ mười sáu thì hơi quá rồi. 
Lý Diệc Sính nhận được câu trả lời khẳng định, lập tức nhìn Tạ Uyên với vẻ khiêu khích:
- Có nghe thấy không, con bé đã đủ mười sáu tuổi rồi, có quyền tự làm chủ. Bắt đầu từ hôm nay con bé sẽ đi theo tôi, tôi sẽ tìm cho con bé trường học tốt nhất, bảo đảm cho nó một ngày ba bữa cơm no, chắc chắn không giống người nào đó, hở ra là ngược đãi người khác. 
- Chú muốn nhận nuôi cháu? - Kỷ Thụy giật mình. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play