Tưởng Cách vừa dứt lời là bầu không khí trong văn phòng cũng chìm vào im lặng. Mãi một lúc lâu sau Tạ Uyên mới từ từ mở miệng:
- Ý anh là gì?
Tưởng Cách có rất nhiều lời muốn nói, ví dụ như Kỷ Thụy có tìm được người thân hay không, có đi theo họ hay không cũng không quan trọng vì dù sao cô cũng trưởng thành rồi, mà một người trưởng thành thì sớm muộn gì cũng phải sống độc lập với gia đình của mình. Vậy nên cô không thể nào chỉ xoay quanh anh suốt hai mươi bốn tiếng một ngày. Lại ví dụ như hai người họ suy cho cùng cũng mới sống chung với nhau chưa đầy bốn tháng thôi, mà tình thân là thứ phải tích lũy từng ngày, chỉ vỏn vẹn bốn tháng không nên và cũng không đủ để khiến mọi cảm xúc của anh dao động nhiều như thế chỉ vì một người.
Hơn nữa hai người họ thực ra không có quan hệ huyết thống gì, cũng không phải chú cháu theo đúng nghĩa đen, thậm chí tuổi tác thực ra cũng chỉ chênh nhau có sáu tuổi thôi. Nhưng cuối cùng Tưởng Cách không nói thêm gì cả, chỉ cười nhẹ:
- Xin lỗi sếp, tôi chỉ nói bừa thôi, sếp đừng để ý.
Hoàng hôn treo lơ lửng ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều vàng ươm chiếu vào văn phòng, rọi lên nửa sườn mặt của Tạ Uyên nhưng lại bị sống mũi cao thẳng che khuất, để lại một cái bóng đen nho nhỏ trên nửa mặt còn lại. Anh không nhìn Tưởng Cách, chỉ lạnh lùng nói:
- Đi ra ngoài đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play