Lần này, sắc mặt của cả ba người đều rất khó coi, đặc biệt là Thích Tuyết Nam.
“Ông có ý gì?” Bà ta cố gắng duy trì sự lịch sự cho phù hợp với thân phận của mình. “Sao ông có thể tùy tiện vứt đồ của người khác như vậy?”
Ông lão chỉ có mái tóc bạc trắng, chứ thực ra tuổi cũng không quá lớn, đặc biệt là tinh thần vô cùng minh mẫn. Ông nghiêm nghị nói: “Quần áo là để phục vụ con người. Mặc quần áo vừa là nhu cầu sinh lý, cũng vừa là nhu cầu tâm lý. Nếu một bộ quần áo khiến người mặc nó không vui, thì chẳng khác gì rác rưởi. Nếu đã là rác rưởi, tôi gỡ nó khỏi người cậu chủ nhỏ để giải tỏa sự khó chịu cho cậu ấy, rồi ném vào thùng rác, có gì không đúng sao?”
Lời ông nói nghe qua thì rất có lý, nhưng Trang Khê phân tích kỹ lại thì thấy logic chẳng thông chút nào.
Nhưng ông lão lại có một bản lĩnh kỳ lạ, có lẽ là do khí chất toát ra từ con người ông, khiến những lời ông nói ra làm người khác không tài nào phản bác được.
Càng tức hơn là, nói xong ông ta còn đánh giá một lượt trang phục của Thích Tuyết Nam, Lăng Thiêm và Lăng Ngạn Hoa, ánh mắt như thể đang hỏi tại sao họ lại mặc rác rưởi lên người.
Sắc mặt ba người càng thêm khó coi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT