Kỷ Đình Ngọc khẽ nhướng mày, tựa hồ không ngờ nàng sẽ đáp vậy.
Còn Liễu Oanh Ngữ lúc này chỉ muốn đập chết mình một cái cho rồi không phải là tự khai sao?!
Rõ ràng là “có tật giật mình”, lại còn muốn gỡ gạc đôi chút, bèn nhanh chóng nói tiếp: “Ta... ta đâu phải cố ý vạch áo huynh ra xem hoa văn gì đâu. Chỉ là thấy hoa văn trên áo Kỷ sư huynh đẹp quá, nên mới muốn lại gần ngắm kỹ chút thôi.”
Nói xong, nàng giả vờ bận rộn kéo chăn, còn lật người một cái, ngón tay cuốn lấy mấy sợi tóc rũ bên gối, mắt to long lanh chớp chớp mấy lần, lén quan sát sắc mặt của Kỷ Đình Ngọc.
Thấy hắn dường như cũng không để tâm, nàng thầm thở phào, nghĩ chuyện này chắc coi như bỏ qua rồi.
Cười gượng hai tiếng, lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ trời đêm đen kịt như mực.
Khoan đã… tối thế này, hắn vào phòng nàng làm gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play