Điều duy nhất khiến nàng thấy may mắn là tuy bị nhốt vào ngục giam, nhưng ít ra người ta cũng không tra khảo, Tiểu sư muội cũng đã nói sẽ mau chóng cứu nàng ra ngoài.
Thế nhưng cứ nghĩ đến cảnh vừa rồi mình bị vu oan, còn Kỷ Đình Ngọc thì đứng bên cạnh xem trò vui, nàng càng nghĩ càng tức, tiện tay nhặt lấy mấy viên đá rồi bắt đầu vẽ bậy lên tường để xả giận.
Nhưng lạ kỳ thay, mấy vết nàng vừa vẽ lên chẳng mấy chốc lại biến mất sạch sẽ.
Ngục tốt mang cơm tới thấy hành động của nàng, thở dài một tiếng, lên tiếng khuyên nhủ: “Cô nương chớ làm chuyện dại dột. Tường trong lao này vốn được tu sĩ đặc biệt gia trì cấm chế, có vẽ ra gì cũng không để lại được dấu vết đâu.”
Mẹ nó, nàng vốn chỉ muốn phát tiết một chút, vậy mà càng vẽ lại càng tức.
Gã ngục tốt kia rõ là lắm lời, hoặc có khi do lâu lắm không có người bị giam nên thấy nàng là liền nói không dứt: “Lao này hơn mười năm rồi không nhốt ai. Ngần ấy năm, cô là người đầu tiên vào đây đấy. Nói ra cũng thật đáng thương... ai...”
Đợi gã đi rồi, Liễu Oanh Ngữ lại quay sang nhìn mặt tường. Quả thật trơn nhẵn như ngọc. Nếu dùng yêu lực thì có để lại dấu vết không nhỉ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT