Nàng thì làm sao mà biết được chứ! Nào có cái bản lĩnh vừa nhìn đã nhận ra ngay vết thương do đâu tạo thành!
Vẻ ngoài thì tươi cười, nhưng trong lòng nàng nghiến răng ken két, ngẩng đầu nhìn Kỷ Đình Ngọc, cười nhạt mà nói: “Loại vấn đề huyền ảo thế này, chi bằng giao cho Kỷ công tử phán đoán đi thôi. Không biết Kỷ công tử cảm thấy, người này bị thứ gì gây thương tích vậy?”
Hừ, nàng không tin Kỷ Đình Ngọc có thể đoán trúng!
“Dã thú.” Hắn đáp.
Lại đoán mò đấy à? Cứ cho rằng có núi rừng thì nhất định sẽ có dã thú sao? Nếu sớm biết hắn trả lời kiểu này, nàng cũng đâu cần khách khí!
Ngay khoảnh khắc Liễu Oanh Ngữ định mở miệng phản bác, Giang Như Nguyệt đã đứng dậy gật đầu, nghiêm túc nói: “Kỷ sư huynh nói không sai. Trước khi hồn phách bị hút đi, người kia hẳn đã bị dã thú truy sát trong thời gian dài, do sơ suất mà bị vồ ngã. Vết thương ấy chính là do móng vuốt cào thẳng từ sau lưng xuống, một đường xuyên thấu từ trên xuống dưới.”
Lời phản bác còn chưa ra khỏi miệng, nàng đành nuốt ngược vào....Xem ra Kỷ Đình Ngọc thật sự đoán trúng rồi. Đáng giận thật!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT