Chương 5: Cậu sắp kết hôn rồi!
Quý Dữ Tiêu: !!!
Anh suýt nữa thì phun cả ngụm nước ra!
Cmn, ai cho cậu gọi tôi là "chồng" hả?!
Tôi có bảo cậu gọi thế không?!
Thật là quá thể đáng rồi!
Bộ cậu cũng không biết hai chữ "rụt rè" viết như thế nào!
Mặt dày thật sự! Đúng là không biết xấu hổ!
Anh bất đắc dĩ trả lời Lâm Lạc Thanh:
【Thôi cứ gọi là "anh" đi.】
Lâm Lạc Thanh cảm thấy Quý Dữ Tiêu cũng quá khó chiều, chỉ một cách xưng hô mà làm như chuyện to tát lắm không bằng. Nhưng nghĩ lại, hiện giờ mình còn đang ôm chặt cái "đùi vàng" này, thôi thì "anh" thì "anh", chịu khó một chút.
Vì vậy, cậu ngoan ngoãn nhắn lại:
【Anh~】
Quý Dữ Tiêu nhìn chữ "anh ~" kia uốn éo như sóng lượn, chỉ thấy người này đúng là mặt dày không thuốc chữa.
Lâm Lạc Thanh lại hỏi tiếp:
【Vậy mai mấy giờ em đến tìm anh thì được?】
Quý Dữ Tiêu suy nghĩ một chút, nhắn lại:
【Sau hai giờ chiều nhé.】
【OK luôn~】– Lâm Lạc Thanh trả lời dứt khoát.
Đúng lúc, gặp Quý Dữ Tiêu xong là có thể thuận đường đi đón Lâm Phi tan học, không lỡ việc nào cả.
Sau khi nhắn tin xong, Lâm Lạc Thanh nghe thấy có tiếng động ngoài cửa. Cậu đi ra mới phát hiện Lâm Phi đang vào nhà vệ sinh, hình như chuẩn bị tắm.
"Con định tắm à?" – cậu hỏi.
Lâm Phi gật đầu, quen tay quen việc mở nước, chuẩn bị bồn tắm.
Thấy vậy, Lâm Lạc Thanh liền nhanh chóng đi đến bên cạnh, hào hứng nói:
"Cậu giúp con tắm nhé?"
Lâm Phi mặt không cảm xúc:
"Con tự tắm được."
Nhưng Lâm Lạc Thanh làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội tăng độ thân thiết như vậy được? Cậu cúi xuống xoa đầu cậu nhóc, thuyết phục:
"Tự tắm với được cậu tắm cho là hai cảm giác khác nhau đó. Hôm nay con thử xem, không thoải mái thì cũng đâu có mất gì."
Lâm Phi: ......
"Đương nhiên, nếu thấy thoải mái cũng không cần trả tiền luôn nha."
Lâm Phi: ......
Lâm Lạc Thanh thấy nước đã đầy, tắt vòi rồi định giúp Lâm Phi cởi quần áo.
Lâm Phi hoảng hốt, vội vàng nói:
"Con tự cởi được!"
Cậu nhóc lập tức cởi áo thun và quần dài, rồi bước vào bồn tắm, ngồi đúng vào chỗ mình quen ngồi.
Lâm Lạc Thanh xắn tay áo, ngồi xổm bên cạnh bắt đầu giúp cậu nhóc tắm.
"Mai sáng, để cậu đưa con đi học được không?" – cậu vừa kỳ cọ vừa hỏi – "Chiều cậu lại đến con tan học."
Lâm Phi thấy không cần thiết:
"Con tự đi được."
"Con vẫn còn nhỏ, đi học một mình không an toàn. Để cậu đưa đón vẫn tốt hơn."
Đang nói, Lâm Lạc Thanh đột nhiên nhớ ra... chuyện cậu kết hôn với Quý Dữ Tiêu, hình như vẫn chưa nói cho Lâm Phi biết.
Cũng không thể trách cậu được. Lúc mới xuyên tới, cậu căn bản không nhớ ra Lâm Phi giờ vẫn còn là trẻ con, còn sống cùng nguyên chủ. Vì muốn giữ mạng, cậu chỉ còn cách lựa chọn kết hôn.
Sau khi về nhà gặp lại cậu nhóc , bận rộn xoay xở tự cứu, lại quên béng mất chuyện này.
Vậy là mới dẫn đến cục diện khó nói hiện tại.
Lâm Lạc Thanh trong lòng có chút chột dạ, không khỏi hạ thấp giọng:
"À đúng rồi Phi Phi, cậu có chuyện muốn nói với con."
Lâm Phi quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Lâm Lạc Thanh cười gượng gạo, rồi nghiêm túc nói:
"Cậu... có thể sắp kết hôn."
Lâm Phi: Hả?
"Kết hôn?"
"Ừ, nhưng cậu vẫn đang suy nghĩ. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến con nữa, nên cậu muốn hỏi ý con. Nếu con không đồng ý, thì cậu cũng sẽ không kết hôn người đó."
Thế nên nhóc con, con đồng ý không?
Lâm Lạc Thanh ra sức thuyết phục:
"Chuyện là thế này, cậu cũng đến tuổi kết hôn rồi..."
"Cậu mới 22 tuổi." – Lâm Phi thản nhiên đáp.
"Đúng vậy, đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi, thì nên kết hôn thôi."
Lâm Phi: ......
Cậu nhóc quay đầu nhìn cậu, trong mắt là ba phần nghi ngờ, bốn phần khinh thường, ba phần kiểu "cậu nói sao thì là vậy đi".
Lâm Lạc Thanh chỉ đành nở một nụ cười ngượng ngùng mà vẫn giữ lễ độ, tiếp tục dỗ ngọt cậu nhóc:
"Thật ra đối tượng kết hôn của cậu... cũng tốt lắm."
Tuy trong nguyên tác nói Quý Dữ Tiêu lạnh lùng cao ngạo, tính tình thất thường, tâm trạng biến đổi khôn lường. Nhưng qua lần tiếp xúc hôm nay, cậu cảm thấy cũng không đến mức như vậy. Ngay cả khi nguyên chủ từng gây chuyện lớn đến thế, Quý Dữ Tiêu cũng không giơ tay lên đánh, chứng tỏ người này vẫn rất biết kiềm chế, có giáo dưỡng. Chỉ cần không bạo lực gia đình thì mấy thứ khác không quan trọng.
"Hơn nữa, anh ấy cũng có một đứa con, tầm tuổi con, hai đứa có thể chơi cùng nhau."
Lâm Phi nghe vậy thì có vẻ hơi hứng thú:
"Chú ấy cũng có con?"
"Ừ, là con trai. Nhưng mà..." – Lâm Lạc Thanh nói đến đây thì chột dạ lần nữa – "Nghe nói đứa bé nhà họ... hơi bị hung dữ."
"Hung dữ?" – Lâm Phi nghi ngờ hỏi lại.
Hung dữ là còn nhẹ!
Mặc dù nguyên chủ đúng là có nhục mạ Quý Dữ Tiêu, không chỉ một lần, nhưng đến mức bắt hắn cưới chó để làm trò cười, rồi còn bắt livestream cho bạn bè thân thích coi?!
Đấy là hành vi của con người à?!
So với vai ác thì Lâm Phi dù mặt lạnh như Diêm Vương nhưng vẫn là thiên thần!
"Nói chung là nghe nói đứa nhỏ đó khá dữ. Nhưng con không cần sợ, dù sao con cũng là cháu của cậu. Nếu thằng bé dám bắt nạt con, cậu sẽ dạy cho nó một bài học. Cậu nhất định sẽ không để con bị thiệt."
Lâm Phi nhìn cậu với vẻ không mấy tin tưởng.
Lâm Lạc Thanh liền nghiêm túc gật đầu:
"Thật đấy, con phải tin cậu."
Lâm Phi nhướng mày, ánh mắt như đang nói: Cậu thấy mình đáng tin tưởng sao?
Lâm Lạc Thanh: ......
Cậu đưa tay che mắt Lâm Phi lại, ngăn cậu nhóc nhìn ra biểu cảm ngượng ngùng của mình.
"Vậy... con đồng ý chứ?" – Cậu hơi lưỡng lự hỏi.
Trong hoàn cảnh này, Lâm Phi không đồng ý cũng là điều dễ hiểu. Dù sao cậu nhóc và nguyên chủ vốn không thân thiết, bây giờ còn định kết hôn, mà đối tượng lại có một đứa con "không mấy dễ gần", thì có đứa trẻ nào lại vui vẻ chấp nhận?
Lâm Lạc Thanh còn đang suy nghĩ miên man, đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lâm Phi vang lên:
"Con không có ý kiến gì hết."
Lâm Lạc Thanh: ???
"Con đồng ý hả?"
"Ừm." – Lâm Phi vẫn bình tĩnh như cũ.
Lâm Lạc Thanh mừng rỡ, lập tức ôm lấy cổ cậu nhóc, hôn lia lịa lên má cậu nhóc:
"Phi Phi, con đúng là quá tốt! Cậu yêu con quá đi! Con là bảo bối ngoan ngoãn nhất trên đời này đó!"
Lâm Phi cau mày tránh đi, nhưng không tránh kịp, chỉ có thể bất lực để Lâm Lạc Thanh ôm hôn liên tục.
Thật ra Lâm Phi cũng chẳng có cảm xúc gì. Lâm Lạc Thanh kết hôn thì liên quan gì đến mình đâu, người kết hôn đâu phải là mình. Dù sao sớm muộn gì mình cũng rời khỏi đây. Mình chỉ tạm thời sống nhờ ở chỗ này một thời gian, đợi lớn hơn chút, hiểu thêm về thế giới này, thì sẽ rời đi.
Chỉ là cậu nhóc hơi bất ngờ: Một người như Lâm Lạc Thanh mà cũng có người chịu lấy sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không liên quan gì tới mình, nên Lâm Phi chỉ ngạc nhiên chốc lát rồi thôi.
Thấy Lâm Phi không phản đối, Lâm Lạc Thanh cuối cùng cũng yên tâm. Vừa giúp cậu nhóc bôi sữa tắm, cậu vừa nhẹ nhàng đảm bảo:
"Dù cậu có kết hôn thì con vẫn là người quan trọng nhất với cậu. Cậu nhất định sẽ luôn tốt với con. "Mợ" tương lai của con cũng sẽ đối xử tốt với con."
Lâm Phi chỉ "Ừ" một tiếng cho có, không bộc lộ cảm xúc gì rõ ràng.
Lâm Lạc Thanh đoán có lẽ do mối quan hệ giữa Lâm Phi và nguyên chủ vốn chẳng tốt đẹp gì, nên cậu nhóc không tiện thể hiện thái độ. Vì thế, cậu cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Dù sao cậu vừa mới xuyên qua đây, muốn một đứa trẻ chỉ trong vài ngày liền quên hết ác cảm với nguyên chủ, chuyển sang yêu quý cậu, quả thật không thực tế.
Nên chỉ cần sau này hai người ở chung, từ từ thay đổi cái nhìn của Lâm Phi với cậu, chấp nhận cậu, thích cậu, là xong.
Lâm Lạc Thanh giúp cậu nhóc xả bọt xà phòng trên người, bế cậu nhóc lên, dùng khăn lông lau khô người, sau đó mặc đồ ngủ cho cậu nhóc.
Cậu bế Lâm Phi trở về phòng, đặt lên giường rồi nói:
"Cậu đi tắm một lát, lát nữa sẽ quay lại ngủ cùng con."
Lâm Phi:
Cậu nhóc thấy chuyện này thật sự không cần thiết!
"Con tự ngủ một mình được."
"Không sao đâu, cậu ngủ cùng con. Cậu còn có thể kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ nữa."
Lâm Phi: ...
Cậu nhóc không muốn nghe kể chuyện.
Lúc này cậu nhóc không biểu cảm kiểu "meme thống kê cảm xúc" như mọi khi nữa, mà ánh mắt đầy rõ ràng: Con không đồng ý!
Nhưng Lâm Lạc Thanh giả vờ không thấy, xoa đầu cậu nhóc một cái, nhẹ nhàng nói:
"Con chơi một mình trước nhé, lát nữa cậu quay lại."
Lâm Phi: ...
Nhìn thấy cậu rời khỏi phòng, Lâm Phi giơ tay che mắt, trong lòng tràn đầy bất lực.
Tại sao cậu ấy cứ nhất định phải quay lại?
Thật sự không cần đâu!
Làm ơn đừng quay lại nữa!
Cậu nhóc nằm trên giường, cảm thấy trong lòng vô cùng mệt mỏi.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Lạc Thanh tắm xong, trở lại phòng của Lâm Phi.
Lâm Phi vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách.
Cậu nhóc đang xem "câu chuyện thành ngữ" bản pinyin.
Lâm Lạc Thanh nhìn thấy, bỗng nảy ra ý tưởng, liền nằm xuống bên cạnh cậu nhóc, nói:
"Cậu kể chuyện cho con nghe nhé?"
Lâm Phi quay sang nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ: Tối nay cậu thật sự định ngủ chung với con đấy à?
Lâm Lạc Thanh trả lời vô cùng chắc chắn:
"Đương nhiên rồi, bảo bối à."
Lâm Phi: ...
Cậu nhóc hoàn toàn hết hy vọng.
Cậu nhóc gập sách lại, chui vào chăn, nhắm mắt.
Lâm Lạc Thanh vốn định kể chuyện thật, nhưng vừa mở miệng liền ngáp một cái, rồi cũng bỏ luôn, tính để ngày mai kể tiếp.
Cậu duỗi tay ôm lấy Lâm Phi, hôn nhẹ lên má cậu nhóc:
"Ngủ ngon, Phi Phi, mơ đẹp nhé."
Lâm Phi: Cầu trời cho điều đó thành sự thật.
"Nhớ mơ thấy cậu nha ~" – Lâm Lạc Thanh bổ sung.
Lâm Phi: Vậy thì chắc chắn không phải giấc mơ đẹp rồi.
Lâm Lạc Thanh nhắm mắt lại, ôm cậu nhóc trong lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cậu mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ có rất nhiều người: người mẹ yếu ớt, người cha nghiêm khắc, người chị dịu dàng, Lâm Phi hiểu chuyện... và vô số khuôn mặt khác như đèn kéo quân không ngừng ùa vào giấc mơ của cậu.
Tới sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo bên giường Lâm Phi, Lâm Lạc Thanh đưa tay tắt báo thức thì bất chợt phát hiện... hình như cậu đã có được ký ức của nguyên chủ.
Những ký ức mơ hồ trước kia, giờ đây dần hiện rõ, như tấm màn được vén lên, ùa vào trong đầu cậu.
Dù vẫn còn chút xa lạ, nhưng ít nhất giờ cậu đã có cái nhìn khái quát về quá khứ của nguyên chủ.
Lâm Lạc Thanh chỉnh lý sơ qua trí nhớ một chút, thấy Lâm Phi đã dậy và đang thay đồ, liền không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chuẩn bị bữa sáng, rồi đưa cậu nhóc đến trường.
Sau khi về nhà nghỉ ngơi một lát và ăn cơm, cậu đến nhà Quý Dữ Tiêu.
Lúc này, Quý Dữ Tiêu đang đọc sách. Nghe tiếng gõ cửa, anh nói một tiếng "Vào đi", liền thấy người khiến mình bối rối từ sáng nay xuất hiện.
"Em đến rồi." – Lâm Lạc Thanh cười nói.
Cậu cười lên rất đẹp, giống như ánh nắng buổi trưa, ấm áp và rực rỡ. Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, thầm nghĩ: Đúng là một người khiến người ta khó lòng nắm bắt.
Nhưng đó không phải trọng điểm hiện tại.
Trọng điểm là: Anh phải xác nhận xem chuyện hôm qua mình vô tình ngủ thiếp đi có phải là trùng hợp... hay thực sự có liên quan đến người này.
"Cậu ngồi đi." – Quý Dữ Tiêu nói khách sáo.
Lâm Lạc Thanh ngồi xuống ghế sô pha cách anh không xa, tỏ ra chủ động:
"Hôm nay... chúng ta nên nói về chuyện kết hôn rồi nhỉ?"
Quả nhiên là... lúc nào cũng không quên giữ thiết lập nhân vật của mình.
Quý Dữ Tiêu âm thầm nhận xét trong lòng, sau đó đáp lại:
"Đúng vậy, nhưng không vội. Trước tiên nói chuyện về sự nghiệp của cậu đã."
"Sự nghiệp?" – Lâm Lạc Thanh hơi ngạc nhiên – "Nói gì cơ?"
"Cậu là diễn viên đúng không?" – Quý Dữ Tiêu hỏi một cách lịch sự.
"Đúng rồi."
"Kỹ năng diễn xuất của cậu thế nào?"
"Em cảm thấy cũng... ổn." – Lâm Lạc Thanh khiêm tốn đáp.
"Cho tôi xem thử." – Quý Dữ Tiêu hơi ngả người về phía sau, tựa lưng vào ghế.
Lâm Lạc Thanh: ??? Xem thế nào được chứ? Ở thế giới này mình còn chưa đóng bộ phim nào mà?
Chẳng lẽ phải diễn trực tiếp ở đây?
"Cậu có thể chọn một đoạn quen thuộc để biểu diễn. Nếu cần kịch bản thì tôi có thể in giúp cậu." – Quý Dữ Tiêu nhẹ nhàng đưa ra phương án.
Thật luôn hả? Diễn trực tiếp tại chỗ luôn sao?
Nếu là vậy, thì dễ quá rồi!
Lâm Lạc Thanh lập tức tỉnh táo tinh thần, đứng dậy xoay vai khởi động. Chuẩn bị bắt đầu showtime của mình!
"Anh thích phong cách nào?" Cậu chủ động hỏi –
"Ẩn nhẫn hàm súc? Cảm xúc bùng nổ? Văn nghệ nhẹ nhàng? Hay là kiểu để lại khoảng trắng sâu sắc? Anh chọn một loại đi, em diễn được hết."
Quý Dữ Tiêu không ngờ lại được hỏi dạng "chọn phong cách biểu diễn". Sau khi suy nghĩ một lúc, anh đáp:
"Chọn kiểu hàm súc ẩn nhẫn đi."
Dù sao hôm qua đã quá nhiều cảm xúc bùng nổ, cẩu huyết cũng đủ rồi.
Lâm Lạc Thanh giơ tay làm dấu "OK", quay lưng lại để lấy cảm xúc, rồi quay người lại. Lập tức nhập vai một cách thê thảm đến tận cùng.
Làn da cậu trắng mịn gần như trong suốt, nhìn qua yếu đuối như thể gió thổi là ngã. Cậu hơi cau mày, ánh mắt đượm buồn như sắp rơi lệ, nhìn Quý Dữ Tiêu với vẻ muốn nói lại thôi, muốn mở miệng nhưng lại nghẹn lời.
Quý Dữ Tiêu vô thức gật đầu, thầm nghĩ: Đúng là có chút cảm giác rồi đấy.
"Anh... anh đây là có ý gì vậy?" – Lâm Lạc Thanh cất giọng nói khẽ.
Giọng cậu nhẹ nhàng, mềm mỏng, như đã chịu quá nhiều uất ức mà không biết phải bày tỏ ra sao:
"Anh như vậy... em... em phải làm sao bây giờ?"
Đây là một phân cảnh mà trước đây cậu từng thử vai. Một cậu thiếu gia đáng thương, yếu ớt. Cậu rất thích vai này, nhưng đáng tiếc không được chọn. Lúc này diễn lại, cậu vẫn còn nhớ khá rõ lời thoại, vẫn còn nhớ cả cảm xúc ẩn giấu đằng sau từng câu chữ.
Quý Dữ Tiêu nhìn một lúc, từ từ... từ từ cảm thấy mình chẳng nghe rõ cậu đang nói gì nữa.
Anh không kiềm được mà nhắm mắt lại, nhưng lại sợ bị Lâm Lạc Thanh phát hiện nên cố gắng giữ chút ý chí cuối cùng, miễn cưỡng nâng tay phải lên.
Thế là, đến khi giọt nước mắt mà Lâm Lạc Thanh dồn nén rốt cuộc cũng rơi xuống, cậu kết thúc màn diễn, ngẩng đầu nhìn Quý Dữ Tiêu...
Cậu sững sờ phát hiện vị hôn phu của mình đang cúi đầu, tay chống trán, dáng vẻ như đang trầm tư rất sâu.
Chuyện... chuyện gì đây?
Kỹ thuật diễn xuất của mình kém đến nỗi khiến người ta... cay mắt ư?
Không đến mức đó chứ?!
Mình đâu có tệ đến thế!
Nhưng nếu không phải thì... tại sao Quý Dữ Tiêu lại làm ra vẻ mặt khó xử như vậy?
"Em... em diễn không tốt sao?" – Lâm Lạc Thanh rụt rè hỏi.
Quý Dữ Tiêu im lặng ngủ say - ing.
Lâm Lạc Thanh thấy anh không trả lời, cứ tưởng Quý Dữ Tiêu đang cố suy nghĩ nên từ chối mình thế nào cho khéo. Cậu lập tức nói:
"Vậy để em diễn lại lần nữa, lần này đổi cách thể hiện, hàm súc thêm một chút!"
Quý Dữ Tiêu vẫn im lặng ngủ say - ing.
Lâm Lạc Thanh xoay người, thở dài một hơi, lại nhập tâm, chuẩn bị cho màn biểu diễn mới.
Lần này chắc chắn được!
Không chỉ diễn thiếu gia đau khổ ẩn nhẫn, cậu còn thêm vào nét quật cường và trong sáng. Như thế này thì không thể chê được đâu nhỉ!
Lâm Lạc Thanh đầy tự tin, chuẩn bị tinh thần đón nhận lời khen... nhưng khi quay lại, lại thấy Quý Dữ Tiêu vẫn giữ nguyên dáng vẻ "khó xử trầm tư".
Lâm Lạc Thanh: ...... Không thể nào!
Chẳng lẽ kỹ thuật diễn của mình thật sự... tệ đến mức đó sao?!
Không thể thế được!
Chẳng lẽ trước giờ những lời đạo diễn khen mình là "kỹ năng không tồi, chỉ thiếu vận may và tài nguyên", đều là nói cho có lệ ư?
Không thể mà!
Lâm Lạc Thanh nhìn người đàn ông trước mặt đang im lặng, không biết phải mở lời thế nào, cảm thấy niềm tin lung lay dữ dội:
"Nếu anh muốn góp ý gì thì cứ nói thẳng, em chịu được."
Quý Dữ Tiêu vẫn đang ngủ.
Lâm Lạc Thanh càng thêm lo lắng:
"Thật đó anh, anh đừng lo. Em nhất định sẽ khiêm tốn tiếp thu, nghiêm túc lắng nghe mọi góp ý từ người xem."
Quý Dữ Tiêu... tiếp tục im lặng.
Lâm Lạc Thanh thấy mãi không có phản hồi, bắt đầu thấy nghi hoặc. Có gì mà khó nói thế? Mình diễn tệ đến mức nào mà khiến người ta nghẹn lời chứ?!
Cậu nhìn chằm chằm Quý Dữ Tiêu một hồi, cuối cùng cũng nhận ra điểm lạ.
Vòng qua bàn, cậu đi đến bên cạnh Quý Dữ Tiêu, gọi khẽ:
"Anh?"
Chỉ thấy Quý Dữ Tiêu đang... ngủ say, hơi thở đều đặn.
Lâm Lạc Thanh: ........................