Chương 4: Em biết rồi chồng ơi ~~


Lâm Lạc Thanh nhìn Lâm Phi từng bước tiến lại gần, biểu cảm phức tạp, trong lòng trăm mối tơ vò.

Quả thật cậu đã xem nhẹ thằng bé… Nhưng mà, Phi Phi à, sao lại bạo lực đến thế này?!

Còn nhỏ mà đã biết cách mượn ngoại lực rồi sao?

Ai dạy mấy thứ này cho con vậy?

Nhưng nghĩ lại, không phải là cái tên nguyên chủ kia đã từng cầm chổi đánh cậu nhóc sao? Lâm Phi học theo cũng là điều dễ hiểu. Dù sao dùng chổi đánh chắc chắn đau hơn nhiều so với tay không.


Nghĩ đến đây, Lâm Lạc Thanh càng cảm thấy tức giận thay.

Nguyên chủ à, nợ nần của chú, anh đã gánh giùm rồi, giờ còn bắt anh chịu phạt thay nữa hả?! Anh trả lại cái cơ thể này cho chú, chú quay về ngay cho anh!!

Trong lúc Lâm Lạc Thanh còn đang gào thét trong lòng, Lâm Phi đã bước tới gần, tay cầm cán chổi, nét mặt bình tĩnh như nước.
“Cậu, con đánh đây.”

Lâm Lạc Thanh:...

Lâm Lạc Thanh: QAQ

Cậu có thể nói gì đây? Đã đồng ý cho đánh thì dù phải quỳ cũng phải chịu.

Thế là cậu đành vươn tay ra lần nữa. Lần này đổi sang tay trái, dù sao tay phải còn phải dùng để ăn cơm, viết chữ.

Lâm Phi giơ chổi lên, môi mím chặt. Lâm Lạc Thanh theo phản xạ quay mặt đi, trong đầu rít gào: Cái tay trái này còn phải cầm điện thoại, đổ rác nữa đó!!

Thế nhưng, cậu chỉ nghe một tiếng “xì” nhẹ, rồi… không thấy đau như tưởng tượng. Cây chổi không hề quật xuống. Thay vào đó là bàn tay nhỏ xíu của đứa trẻ, vừa dứt khoát vừa có chút dịu dàng, như thể chỉ muốn cảnh cáo chứ không thật sự muốn làm đau.

Lâm Lạc Thanh quay đầu lại, thấy Lâm Phi vẫn còn nụ cười nhàn nhạt trên môi. Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, thằng bé nhanh chóng thu lại nét mặt, trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, rồi xoay người mang chổi trả lại bếp.

Lâm Lạc Thanh nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, gọi với:
“Không đánh nữa à?”

“Đánh xong rồi,” Lâm Phi trả lời.

“Chỉ vậy thôi sao?”

Lâm Phi im lặng một lát, giọng trầm xuống:
“Đánh người là không tốt, mẹ không thích.”

Lâm Lạc Thanh khựng lại. Cậu không ngờ Lâm Phi lại dễ nói chuyện như vậy.
Khi lớn lên, Lâm Phi từng tra tấn “Lâm Lạc Thanh” suốt nửa năm, vậy mà bây giờ, chỉ mới đánh nhẹ một cái đã bỏ qua thù hận.

Bỗng nhiên, Lâm Lạc Thanh cảm thấy đau lòng thay cho đứa trẻ này. Nếu một đứa trẻ như thế này mà khi lớn lên lại lựa chọn trả thù bằng cách cực đoan như vậy… thì lúc nhỏ đã phải chịu tổn thương thế nào chứ?

Dù ghét, dù chán, nhưng cuối cùng Lâm Phi vẫn lựa chọn buông tay.
So với tưởng tượng, thằng bé này dịu dàng hơn rất nhiều.

Lâm Lạc Thanh bước tới, ôm chầm lấy Lâm Phi từ phía sau.

Lâm Phi bị nhấc bổng khỏi mặt đất bất ngờ, tuy không hoảng sợ nhưng cũng nhíu mày hỏi:
“Cậu làm gì vậy?”

Lâm Lạc Thanh cười rạng rỡ, hôn chụt chụt lên má cậu nhóc mấy cái:
“Phi Phi đáng yêu quá đi mất, cậu yêu con ghê gớm!”

Lâm Phi cau mày, giơ tay đẩy mặt Lâm Lạc Thanh ra xa. Cậu nhóc cảm thấy hôm nay Lâm Lạc Thanh có vẻ bị điên. Sao lại cứ thích ôm ấp rồi nói mấy câu kỳ cục như vậy chứ? Ai mà tin cho được? Mình cũng không phải đồ ngốc!

Dù bị đẩy ra, Lâm Lạc Thanh vẫn không giận, chỉ ôm chặt hơn, sợ vô ý làm rơi cậu nhóc.

Cậu nhìn gương mặt nhỏ giống hệt mình thời thơ ấu, không khỏi thấy ấm áp trong lòng.
“Đi thôi, cậu dẫn con đi ăn ngon.”

Lâm Phi không có ý kiến, chỉ nói:
“Vậy thả con xuống trước đã.”

“Không thả đâu,” Lâm Lạc Thanh từ chối, “Phi Phi còn nhỏ, để cậu bế cho an toàn.”

Lâm Phi: …

“Lúc sáng cậu còn nói con lớn rồi, không phải con chồng trước, mà là thùng dầu.”

――-
*Con chồng trước: 拖油瓶【tuōyóupíng】
Thùng dầu 拖油桶【Tuō yóu tǒng.】
――

Lâm Lạc Thanh cứng họng.
Không hổ là nguyên chủ, thật biết nói mấy lời cay độc. Thảo nào bị oán tới mức ấy!

“Thì càng phải bế chứ sao,” cậu đổi giọng ngay lập tức. “Bây giờ tội phạm nhiều, con là cái thùng dầu di động, là vàng là bạc sống biết đi, cậu không ôm sao được!”

Lâm Phi: ??? Còn có thể nói kiểu đó sao?

Không nói lại được, Lâm Phi đành để yên cho Lâm Lạc Thanh bế vào thang máy.

Nhưng vừa vào, đã gặp một người đàn ông cũng đang bế một đứa trẻ. Lập tức Lâm Phi cúi gằm mặt, quay đầu đi, hận không thể dùng hai tay che kín mặt mình lại.

Hiếm khi mới thân thiết với Lâm Lạc Thanh như vậy, giờ lại bị ôm trước mặt người ngoài, khiến cậu nhóc ngượng đến mức cả người đều cứng đơ, thậm chí có chút… xấu hổ.

Lâm Lạc Thanh thấy cậu nhóc muốn giấu mặt vào ngực mình, khẽ bật cười, đưa tay xoa đầu, ghé sát tai thầm thì:
“Đừng xấu hổ, được cậu ôm có gì mất mặt đâu. Con vẫn là đứa nhóc ngầu nhất khu đấy.”

“Im đi.” Lâm Phi lí nhí đáp.

“Rồi rồi,” Lâm Lạc Thanh giả vờ chịu thua, “Cậu im đây. Mà cậu im rồi thì Phi Phi sẽ hết xấu hổ à?”

“Cậu mới là người xấu hổ ấy!” – Lâm Phi trừng mắt nhìn Lâm Lạc Thanh, vẻ mặt đầy bất mãn.

Lâm Lạc Thanh khẽ bật cười, cúi xuống hôn một cái lên mặt cậu nhóc.

Lâm Phi lập tức nhăn mặt, giơ tay áo lên lau sạch dấu hôn, trong mắt là ba phần khó chịu, bốn phần xấu hổ, và ba phần vô hại của trẻ con.

Nhìn thấy vẻ mặt ấy, Lâm Lạc Thanh lại không nhịn được cười bật thành tiếng. Trong lòng nghĩ thầm: Thằng bé này sau này chắc chắn học toán giỏi lắm. Mới tí tuổi đầu mà biết phối hợp cảm xúc như chia phần vậy, đúng là thiên tài!

Hai người cùng nhau ăn tối rồi trở về nhà.

Trời đã tối, Lâm Lạc Thanh nằm trên giường, vừa suy nghĩ về cuộc gặp với Quý Dữ Tiêu ngày mai, vừa chủ động gửi WeChat cho đối phương:

【Ca ca, anh ngủ chưa? Ngày mai em gặp anh lúc nào thì được?】

Quý Dữ Tiêu đương nhiên còn chưa ngủ. Vừa thấy điện thoại rung, anh đã cầm lên ngay.
Khi thấy tin nhắn của Lâm Lạc Thanh, ánh mắt liền dừng lại ở chữ “ca ca”.

Cái kiểu gọi này… nghe thuận miệng quá mức rồi đấy.

Quý Dữ Tiêu nhắn lại:
【Đổi cách xưng hô đi.】

Lâm Lạc Thanh nghĩ ngợi một lúc:
【Nam thần?】

Quý Dữ Tiêu:
【Nghe ảo quá, không đời thường chút nào.】

Vừa muốn đổi cách gọi, lại còn đòi “đời thường hóa”?
Lâm Lạc Thanh lập tức nghiền ngẫm dụng ý trong lời kia, rồi như bừng tỉnh đại ngộ!

À há! Mình hiểu rồi! Hiểu hết rồi!

Cái người này không ngờ lại chủ động đến vậy nha! Không nhìn ra đấy, tích cực thật!

Lâm Lạc Thanh không chút do dự trả lời ngay:

【Em biết rồi, chồng ơi ~】

Lạc Thanh (đắc ý): Thông minh như mình, ai đọ nổi chứ ~
Quý tổng (cạn lời): …Anh chàng này chủ động thật đấy! Quá thẳng thắn, quá táo bạo luôn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play