Thấy cô ngẩng đầu, đoàn trưởng Lưu liền đẩy khay đồ ăn tới gần cô hơn, hồ hởi nói: “Ăn đi, còn đói thì cứ ăn tiếp. Thêm một cái bánh nữa nhé?”
Vừa nói, chú lại dịch khay bánh nướng về phía cô.
“Cháu ăn no rồi ạ, cháu đã ăn hai cái bánh rồi!” Thẩm Tông vội vàng từ chối.
Liếc nhìn lại đĩa bánh, cô chợt nhận ra ngoài cô và Cố Khải, những người khác chắc chỉ ăn mỗi người một cái.
Giờ thức ăn đều hạn chế, một cái bánh thì làm sao đủ no?
Hơn nữa nhìn chén của họ sạch bong thế kia, chắc cũng chưa ai dám gắp một miếng rau trong thau canh nữa là.
Thẩm Tông bất giác cảm thấy hối hận. Hối hận vì bản thân đã quên mất đây là thời buổi nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT